“Diệp Ân Tuấn, anh không thể đối xử với tôi như thế, anh không thể! Tôi là em gái ruột của anh, là em gái ruột của anh!”
“Ồn ào.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói xong lại đưa tay ra, cái cằm của Diệp Tử lại bị tháo khớp một lần nữa.
Bây giờ, ngay cả tự sát cũng không được.
Thấy Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm mà xoay người đi khỏi Diệp Tử ô ô kêu gào, nhưng mà lại không hề nói được chữ nào.
Chút lòng tốt còn sót lại ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Tử cũng đã bị cô ta làm cho không còn nữa.
Ban đầu, cô ta có thể sống rất tốt, rất hạnh phúc.
Có người chồng yêu cô ta, không bao lâu sau sẽ còn có một đứa con đáng yêu, một nhà ba người, có cổ phần của tập đoàn, chỉ cần cô ta không bị Vu Phong mê hoặc, cuộc đời của cô ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn hơn bất cứ ai khác.
Tại sao lại lòng tham không đáy.
Diệp Ân Tuấn thu hồi cảm xúc trong đáy mắt, nhấc chân đi ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người đều không dám ngăn cản anh.
Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi Kình Thiên Minh, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Diệp Minh Triết được đẩy vào trong phòng cấp cứu, nói cái gì Thẩm Hạ Lan cũng không chịu buông tay Diệp Minh Triết ra. Cuối cùng, không có cách nào khác, bác sĩ chỉ có thể để cô đi vào cùng.
Ý thức của Diệp Minh Triết đã dần dần mơ hồ, nhưng mà cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của Thẩm Hạ Lan, không thể nhịn được mà cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng khóc.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vô cùng chua xót.
“Mẹ không có khóc, mẹ ở đây với con.”
Bác sĩ tiêm thuốc mê cho Diệp Minh Triết.
Cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ tiến hành chữa trị cho Diệp Minh Triết, thân thể nho nhỏ nằm trên giường phẫu thuật trông cô đơn như thế, yếu ớt như thế.
Trong lòng của cô đau đớn dữ dội.
Sau khi cửa phòng phẫu thuật lại mở ra một lần nữa, Diệp Ân Tuấn bước đến.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì có hơi ngơ ngác, nhưng mà lúc này cô cũng không nói cái gì, chỉ muốn kéo tay của Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn tránh khỏi.
Cô đột nhiên sững lại.
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.
Lúc này, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy như bị bịt kín một tầng sương mù, làm cho người ta không nhìn thấy rõ tình cảm ở bên trong.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
“Ân Tuấn, em..."
“Bác sĩ, hãy vận dụng mọi thứ mà cứu con trai của tôi, nếu như con trai của tôi có sơ suất gì, tôi sẽ để cho cái bệnh viện này cùng với tất cả bác sĩ phải chôn cùng!”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mà lại lạnh đến thấu xương.
Bác sĩ và y tá không khỏi rùng mình một cái, lúc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, đều bị sát ý trong mắt của anh dọa sợ.
Bọn họ nơm nớp lo sợ, vội vàng gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận phẫu thuật.
“Người đâu, đến đây đưa mợ chủ ra ngoài.”