“Diệp Ân Tuấn, anh tỉnh lại! Em là Thẩm Hạ Lan vợ của anh! Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan gọi một tiếng.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như hoang mang.
Tuy không biết Diệp Ân Tuấn bị làm sao, nhưng Thẩm Hạ Lan của lúc này lại không đợi được nữa.
Cô rảo bước đi tới, tát một cái vào mặt Diệp Ân Tuấn.
“Anh tỉnh lại!”
“Cô tìm chết!”
Diệp Ân Tuấn bỗng túm tay chặt của Thẩm Hạ Lan, khi vừa muốn dùng sức bẻ, một giọt nước mắt long lanh lập tức rơi trên mu bàn tay của Diệp Ân Tuấn.
“Anh điên rồi sao? Anh còn muốn giết em chắc? Diệp Ân Tuấn, cái đồ khốn khiếp! Anh giết em đi! Anh bây giờ giết em đi!”
Nói rồi, Thẩm Hạ Lan không khỏi tiến lên một bước, thậm chí đầu của cô cũng đưa qua.
“Anh ra tay, tới đi, mau ra tay!”
Những tiếng quát mắng khiến Diệp Ân Tuấn có hơi đờ đẫn, giống như nghĩ tới cái gì đó, mắt của anh dần dần tỉnh táo lại, bèn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc ở trước mắt.
Có lẽ là vì tức giận, có lẽ là vì đau lòng, Thẩm Hạ Lan dùng tay còn lại lau nước mắt, dáng vẻ tức tối đột nhiên khiến Diệp Ân Tuấn nhếch khóe môi.
Bàn tay nắm cổ tay của cô hơi dùng sức, Thẩm Hạ Lan ngã vào trong lòng anh.
Hơi thở quen thuộc kèm mùi hương mát lạnh lập tức bao trùm Thẩm Hạ Lan.
“Anh buông em ra, cái đồ khốn! Anh không phải muốn bóp chết em sao? Bây giờ còn ôm ấp em thì tính là cái gì chứ? Đồ khốn!”
Cô nhấc tay đấm vào lồng ngực của Diệp Ân Tuấn.
Độ cong trên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn càng lớn.
“Được, không ngại tay đau sao?”
Chút sức lực đó của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn mà nói thật sự chỉ để gãi ngứa, thấy cô đánh mệt rồi, trên mặt cũng hơi đỏ, lúc này mới hờ hững mở miệng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ủy khuất muốn chết.
Cô bị kinh sợ bị sợ hãi, kết quả sau khi bước nào Diệp Ân Tuấn giống như phát điên, suýt nữa bóp chết cô.
Tuy không biết tại sao, nhưng cô bỗng thấy ủy khuất.
Nghĩ đến đây thì cảm thấy chưa hết tức, lập tức há miệng cắn vào chỗ ngực trước Diệp Ân Tuấn.
Cảm giác tê dại pha lẫn sự đau nhói bỗng ập tới.
Diệp Ân Tuấn phải gọi là vừa sướng vừa xót.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng, giọng nói cũng mang theo một chút màu sắc.
“Em cắn ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, vội há miệng ra thì nhìn thấy mình cắn đâu không cắn lại cắn ngay điểm hồng hồng trước ngực Diệp Ân Tuấn.