“Không ghen nữa hả?”
Thành Lâm đột nhiên thấy khó chịu.
“Nói bậy bạ cái gì đó! Tôi chỉ là người đại diện của cậu, tôi suy nghĩ cho cậu, ghen tuông cái gì chứ! Huống hồ gì hai chúng ta đều là đàn ông, để người khác nghe thấy thì không tốt đâu.”
Ánh mắt của Phương Nguyên càng dịu dàng hơn.
“Cũng bởi vì tôi là nhân vật của công chúng cho nên anh phải thận trọng, cả ngày đều phải ẩn giấu tình cảm của mình đối với tôi không dám làm lộ ra ngoài, sợ tôi biết rồi thì sẽ chán ghét anh hả? Hay là sợ sau khi tôi biết rồi thì sẽ đổi người?”
Thành Lâm hoàn toàn ngây ngốc.
“Phương Nguyên, tôi…”
“Tôi cũng giống như anh, Thành Lâm, tôi không thích phụ nữ.”
Lời nói này của Phương Nguyên vô cùng đột ngột, trong lúc nhất thời làm Thành Lâm không biết làm sao.
Anh ta đã từng hi vọng xa vời như thế, nhưng mà lại cảm thấy mình làm như thế này thật sự quá ghê tởm, thật là buồn nôn.
Phương Nguyên là người của công chúng, ở trên màn ảnh chưa bao giờ có bất cứ tư liệu đen tối nào, nếu như để cho người khác biết Phương Nguyên không thích phụ nữ, vậy thì Phương Nguyên sẽ bị hủy hoại.
Thành Lâm vội vàng lùi về phía sau một bước rồi lại nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Nói xong, anh ta giống như là chạy trốn.
Phương Nguyên nhìn bóng lưng của anh ta, ánh mắt hơi nheo lại.
Đã nhiều năm trôi qua, nếu như không phải có Thành Lâm, anh ta sẽ không bước đến vị trí như ngày hôm nay.
Là Thành Lâm đã cứu vớt anh ta, cũng là Thành Lâm ở bên cạnh anh ta, mặc kệ con đường tương lai khó khăn như thế nào, anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Nhưng mà chuyện quan trọng nhất bây giờ anh ta cần phải làm là phải tìm được Thẩm Hạ Lan.
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên cải trang một chút, mang cái khẩu trang rồi sau đó đi ra cửa.
Thẩm Hạ Lan không biết chuyện sau khi mình mất tích sẽ ra sao, cô chỉ cảm thấy mình đói đến nỗi chóng mặt.
Càng không biết mình ngất lúc nào, sau đó tỉnh lại.
Ở đây giống như là một không gian đứng im, không có người nào bước vào, cũng không có người nào nói cho cô biết bây giờ cô đang ở đâu, đã mấy giờ rồi, cô giống như là một người bị vứt bỏ ném ở đây không có người nào hỏi thăm.
Thẩm Hạ Lan rất đói, đói có chút choáng váng rồi.
“Có ai không, rốt cuộc là ai đã trói tôi lại vậy, mau bước ra đây.”