Hai cơ thể nóng lạnh giống như hai thái cực băng và lửa, mang đến những cảm giác và trải nghiệm khác nhau, khiến cô rất hạnh phúc.
Diệp Ân Tuấn cũng nghe ra âm thanh thích thú của cô, mỉm cười xấu xa.
“Cầm thú? Biểu hiện vừa rồi của em không giống như những gì em nói nha.”
“Anh im đi!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bịt miệng Diệp Ân Tuấn, mặt đỏ như tôm luộc.
Diệp Ân Tuấn cười khúc khích, nhưng khi nhìn thấy thân thể xanh tím của Thẩm Hạ Lan thì vẻ mặt có chút âm u.
Vừa rồi anh làm cô bị thương sao?
“Để anh xem thử.”
“Không muốn.”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ không muốn để Diệp Ân Tuấn xem.
Diệp Ân Tuấn không nói lời nào vén chăn lên, khi nhìn thấy cơ thể Thẩm Hạ Lan thê thảm không nỡ nhìn, trong mắt không khỏi lộ ra một tia tức giận.
Cơn dục vọng chết tiệt này!
Anh lướt ngón tay qua những vết bầm tím đó, thì thầm: “Xin lỗi Hạ Lan, anh không kiềm chế được.”
“Không sao, anh đừng tự trách, em không sao đâu, anh biết cơ thể em vốn mẫn cảm mà, va chạm một chút cũng có thể bầm tím, anh đừng để ý.”
Thẩm Hạ Lan an ủi anh.
Trong cơ thể anh có Hoàng kim cổ, thật không biết là tốt hay xấu nữa, nếu có thể, Thẩm Hạ Lan hy vọng có thể lấy cổ độc kia ra, nhưng bây giờ nói ra cũng không thích hợp lắm.
Diệp Ân Tuấn không nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt Thẩm Hạ Lan, như thể tìm kiếm một chút an ủi, lại giống như anh chỉ muốn ôm cô mà không suy nghĩ gì hết.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, cũng duỗi tay ra ôm anh.
Cả hai yên lặng nằm đó, cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.
Thẩm Hạ Lan không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Diệp Ân Tuấn thấy cô ngủ say thì mỉm cười.
Anh kéo chăn lên đắp cho Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Ân Tuấn mặc đồ ngủ đi đến phòng làm việc.
Khi Hạ Tử Thu call video đến, thấy bộ dạng lười biếng của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười xấu xa nói: “Tôi nói mà, sao anh lại để bọn trẻ ở đây, hóa ra là muốn đi hẹn hò với chị dâu.”
“Anh rảnh nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn lười biếng hỏi, mắt hơi híp lại, mang theo cảm giác áp bách. Cho dù cách một màn hình máy tính vẫn khiến Hạ Tử Thu không chịu nổi.
“Được được được, tôi không đùa nữa là được chứ gì? Nhưng mà khí chất bây giờ của anh thật sự khác trước rất nhiều, Hoàng kim cổ này kỳ diệu đấy.”
“Nếu anh thích, tôi không ngại chuyển cho anh đâu.”
Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên tà mị trong làn khói thuốc.