“Ưm ưm…”
Thẩm Hạ Lan đập vào người Diệp Ân Tuấn, cảm thấy dường như mình không thể hít thở được nữa. Hôm nay người đàn ông này ăn phải thuốc gì thế này? Sao lại hung mãnh như thế?
Vào lúc Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp sửa nghẹn thở đến nơi, Diệp Ân Tuấn mới chịu thả lỏng ra, nhưng lại không hề buông cánh tay đang ôm cô trong lòng, đôi tay của anh ôm Thẩm Hạ Lan như kìm sắt, khiến cho cô hoàn toàn dựa vào người anh, đường cong hoàn hảo lộ ra không còn sót thứ gì.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi nong nóng, cô thì thầm: “Anh buông em ra trước đã.”
“Không buông!”
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan khó chịu uốn éo cơ thể mình.
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp hơn.
“Em mà còn cử động nữa thì anh không đảm bảo mình sẽ làm gì em đâu. Hay là em hy vọng anh làm gì em?”
Câu nói này khiến cho Thẩm Hạ Lan sợ muốn chết.
Thật ra cô cũng hơi muốn Diệp Ân Tuấn làm gì đó, ngọn lửa trong cơ thể cô bị khơi gợi, huống hồ chi đã lâu không gặp, thế nhưng có thế nào có nghĩ gì thì cũng đã làm một trận thỏa thích rồi còn gì?
Bây giờ thể lực của cô đã đến cực hạn, chắc chắn cô không làm nổi nữa.
Lúc nghe Diệp Ân Tuấn nói những lời nguy hiểm như thế, tất nhiên cô không dám cử động chút nào, dứt khoát đặt hết trọng lượng của cơ thể mình lên người Diệp Ân Tuấn, uể oải vô cùng.
“Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Hạ Lan hỏi một cách phiền muộn.
Diệp Ân Tuấn bất mãn trừng mắt nhìn cô, Thẩm Hạ Lan lại vờ như chẳng nhìn thấy gì cả, mặc dù chột dạ nhưng bề ngoài cô vẫn làm vẻ kiên cường, khiến cho Diệp Ân Tuấn phải nhìn bằng con mắt khác.
“Em ấy à, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi mà sao lại không gửi tin nhắn cho anh ngay?”
“Trên thuyền không gửi tin nhắn được, có tín hiệu chặn lại, bọn em len lén đi lên, không dám nhắn tin gì cả.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Ân Tuấn đau lòng.
“Đau không.”
Anh chìa cánh tay sao, Thẩm Hạ Lan tìm một tư thế thoải mái để nằm trong lòng anh, cô nói khẽ: “Cũng tạm, vào lúc rơi xuống biển, em cứ nghĩ rằng mình đã chết rồi, trước giờ vẫn luôn cảm thấy mình không sợ chết, đột nhiên lúc ấy em lại không nỡ chết đi, trong đầu em chỉ có hình ảnh của anh và con mà thôi, nếu như em chết đi, mấy năm nữa anh sẽ thích một người con gái khác, đồng thời cưới cô ta, thế chẳng phải em chết uổng quá hay sao? Người đàn ông của em lên giường với người khác, con của em bị người khác đánh, thế nhưng em chỉ có thể trừng mắt nhìn lên, chỉ nghĩ thôi đã làm em khó chịu vô cùng.”
Diệp Ân Tuấn không tài nào hiểu nổi Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì trong đầu.
Anh lắc lắc đầu: “Cả đời này anh đều sẽ không cưới người phụ nữ khác.”
“Chưa chắc đâu à, biết bao nhiêu người đàn ông hứa hẹn ghê lắm, một khi vợ mất đi, mấy năm đầu còn nhung nhung nhớ nhớ, thế nhưng thời gian lại là một thứ đáng sợ, sẽ cuốn trôi đi mọi đau thương, có lẽ mười năm, hoặc chỉ cần năm năm thôi, em chỉ có thể sống trên tường hoặc là trên bia mộ.”
Thẩm Hạ Lan oán hờn, Diệp Ân Tuấn nghe thấy mà cảm thấy khó chịu.
“Nói bậy bạ cái gì đấy, người ta nói gặp họa không chết thì ắt có phúc, em nhìn em đi, bị lửa thiêu không chết, ngã xuống biển cũng không biết, Diêm Vương còn không muốn nhận em, mệnh của em còn dài lắm.”
“Câu nói này sao kỳ cục thế?”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy buồn cười, anh không giải thích gì thêm nữa.
Cô dựa vào lòng Diệp Ân Tuấn, cảm nhận được sự an toàn và thoải mái vô cùng.
“Bây giờ không phải anh vẫn còn hàng đống việc quấn thân sao? Sao lại đến đây?”
“Em còn nói nữa à. Suýt nữa anh đã tưởng em chết rồi, bây giờ biết em chưa chết, anh không qua xem thì có thể yên tâm được hay sao?”
Diệp Ân Tuấn bực bội.
Thẩm Hạ Lan cười hì hì: “Không phải em đã nhờ người thông báo cho anh rồi hay sao?”
“Em nói thằng nhóc Minh Triết đó à? Suýt nữa anh đã bị nó chọc tức chết rồi đấy, biết không?”
Vừa nhắc đến con trai của mình, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy tim phổi của mình đều đau tấy.
Anh thật lòng yêu thích thằng nhóc này, thế nhưng nó vẫn luôn đối đầu với anh, cũng không biết có phải kiếp trước anh nợ nần gì nó hay không.
Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy thế bèn ngồi dậy ngay.
“Minh Triết thông báo với anh sao? Minh Triết sao rồi? Bây giờ nó có khỏe không? Cao hơn hay ốm đi? Hay mập lên rồi?”
Nghe thấy câu nói của anh, nỗi nhớ nhung dâng tràn trong cõi lòng Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn hơi ghen tị.
“Bây giờ em nằm trong lồng ngực của anh mà lại đi nhớ nhung một người đàn ông khác, thế có được hay không hả? Không phải em nói anh nhỏ nhen sao? Không sợ anh ghen à?”
Thẩm Hạ Lan sững sơ, rồi sau đó cô phì cười.
“Minh Triết là đàn ông hồi nào? Nó chỉ là một đứa con nít mà thôi! Huống hồ chi còn là con của anh đấy! Anh có ghen được với nó hay không đây?”
“Thế cũng không được! Dù gì chỉ cần là giống đực thì đều không được!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cạn lời trước sự ngang ngược của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn vẫn kể lại cảnh tượng gặp mặt Thẩm Minh Triết cho cô nghe, đến việc Thẩm Minh Triết biết hết tất thảy mọi việc liên quan với cô cũng mang ra kể luôn.
Diệp Ân Tuấn ôm ấp chút ý đồ xấu trong lòng, không thể để cho Thẩm Hạ Lan nhớ nhung thằng nhóc ấy được.
Làm sao Thẩm Hạ Lan không nhận ra ý đồ của anh cho được? Có điều cô không vạch trần mà thôi. Nghe thấy Thẩm Minh Triết hành Diệp Ân Tuấn một chặp, nụ cười của Thẩm Hạ Lan càng lúc càng trở nên xán lạn.
“Không hổ danh là con trai của anh.”
Không biết câu nói này là khen ngợi hay châm chọc, Diệp Ân Tuấn cũng lười không muốn tính toán nữa, dù gì tính toán người phụ nữ này thì cuối cùng cũng chỉ có một kết quả mà thôi, đó là bị cô chọc cho tức chết.
Anh vẫn còn muốn giữ mạng để tiếp tục cùng cô ấy dày vò lẫn nhau.
“Ban nãy ở sân thể thao, anh nghe nói quản lý cấp cao trong tập đoàn Hoàn Trí vận chuyển một hàng trên cao tàu ấy? Có biết hàng gì không?
Thẩm Hạ Lan thấy anh đã biết hết tất cả, bây giờ cũng không giấu được nữa, cô nói khẽ: “Không nhìn thấy rõ, mấy món đồ ấy được gói kỹ lưỡng lắm, sau khi xuống tàu bị người khác mang đi ngay, à phải, em còn len lén chụp được hình của người ấy, anh em xem có phải là người trong công ty của anh không?”
Sau khi nói dứt lời, Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại của mình ra, đưa tấm hình của người nọ đưa cho Diệp Ân Tuấn.
Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy người trong bức hình, anh lập tức nhíu mày lại ngay.
“Là giám đốc Trương của phòng thương mại.”
“Người quan trọng lắm à?”
“Rất quan trọng.”
Có làm sao thì Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ giám đốc Trương lại len lén vận chuyển hàng hóa.
“Không điều tra được hàng hóa bị đưa đến đâu sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy với tính cách của Thẩm Hạ Lan, cô không thể nào không điều tra kỹ lưỡng được. Bây giờ cô là bà chủ của Ám Dạ, muốn điều tra chuyện gì cũng không cần phải đích thân ra mặt, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất yên tâm về điểm này.
Thẩm Hạ Lan đáp khẽ: “Nếu như em nói với anh hàng đã được vận chuyển đến đây thì anh có cảm thấy kỳ quái hay không?”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn hết sức kinh ngạc, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan không giống như đang nói đùa, gương mặt của anh nghiêm túc hơn nhiều.
“Bởi thế, em vào trong núi huấn luyện đặc biệt thật chất cũng không phải chỉ vì huấn luyện, đúng không?”
“Cũng không thể nói như thế được, em thật sự cảm thấy mình rất yếu ớt, em muốn rèn luyện chính mình, làm mình trở nên mạnh mẽ hơn, bởi thế mới cần Diêm Chấn dạy em, có điều em đến đây cũng là vì lô hàng này. Căn cứ này là căn cứ của anh, em nghe nói người ở trong này đều là tâm phhúc của anh, là đàn em của anh, nhưng người của anh lại len lén vận chuyển hàng ra ngoài, chắc chắn chuyện này không bình thường một chút nào.”
Thẩm Hạ Lan phân tích rất chính xác, cũng khiến cho Diệp Ân Tuấn kinh ngạc.
Trước giờ anh vẫn luôn nghĩ rằng nhà họ Diệp không hoàn toàn nằm trong sự khống chế của mình, nhưng không ngờ lại có kẻ thâm nhập được vào trong căn cứ do một tay anh dựng nên.
“Là chú hai à?”
“Không rõ nữa, bây giờ tất cả vẫn chỉ là ẩn số, bởi thế em cũng không thể trở về. Bây giờ em là người không có hộ khẩu, em mà trở về sẽ khiến cho ba con anh gặp phải phiền toái, huống hồ chi em tiếp quản Ám Dạ, nếu như những gì bà ngoại nói đều là sự thật, thế thì chắc chắn người sau màn muốn đối phó với em. Em nghe nói thím Trương cũng bỏ trốn rồi, bây giờ bà ta đã mất tích, từ trước đến nay bà ta đều không thích em, bây giờ em đến đây, tất nhiên sẽ khiến cho tất cả mọi người tập trung chú ý đến nơi này, đến khi đó anh cũng có thể sống thoải mái hơn một chút, các con cũng tương đối an toàn hơn.”
Thẩm Hạ Lan nói kế hoạch của mình cho Diệp Ân Tuấn nghe.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn tệ đi.
“Em có biết mình đang làm gì hay không? Em có biết mình mang hết nguy hiểm đến nơi này không? Em muốn làm anh lo lắng chết luôn sao?”
Cảm nhận được sự sốt ruột và lo lắng của Diệp Ân Tuấn, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng ấm áp, cô chủ động ôm cổ Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Không phải là em không bị gì sao? Ở đây có Diêm Chấn, còn có Dương Tân, Dương Tân ẩn nấp gần đây, sẽ bảo vệ em mà, hơn nữa không phải em đang tự rèn luyện bản thân, làm mình trở nên mạnh mẽ hơn sao? Em sẽ không để bản thân mình xảy ra việc gì đâu. Em chỉ nghe nói Nghê Nghê sắp sửa phải làm phẫu thuật rồi, nếu như anh cùng phẫu thuật với Nghê Nghê thì ít nhất không thể tự chủ trong vòng nửa tháng, trong khoảng thời gian này, em sẽ bảo vệ sự an toàn của hai người, bà có nói sự tồn tại của Ám Dạ không những là vì bảo vệ quốc vệ, mà còn để bảo vệ cho anh nữa, bảo vệ người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí. Anh là chồng em, là người em quan tâm nhất trong cuộc đời này, em không thể trơ mắt ra nhìn anh và các con gặp nguy hiểm được.”
“Nhưng anh là người đàn ông của em, làm sao anh có thể để người phụ nữ của mình gánh chịu hết tất cả mọi thứ?”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan phì cười.
“Anh kỳ thị giới tính à! Nam nữ cái gì? Vốn dĩ vợ chồng là một thể, lúc anh gặp nguy hiểm thì em sẽ gánh vác, nếu em gặp khó khăn thì anh bảo vệ cho em, cuộc đời dài đằng đẵng, tương lai xán lạ, chúng ta chỉ cần tay nắm tay, vai kề vai thì mới có thể đi cùng nhau đến hết con đường, không phải thế hay sao? Ân Tuấn, tin em đi. Em sẽ bảo vệ cho chính mình thật tốt, cũng sẽ bảo vệ cho anh và các con. Nghê Nghê là con gái của chúng ta, con bé đã đợi năm năm mới có thể đợi được cơ hội như thế này. Dù tình hình có nghiêm trọng đến mức nào đi chăng nữa thì em cũng không hy vọng cướp đi quyền lợi được sống sót của con bé, bây giờ chỉ có một mình anh mới có thể cứu sống con bé mà thôi. Mười mấy ngày này, em sẽ gánh đỡ tất cả mọi thứ ở bên ngoài cho anh.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Diệp Ân Tuấn không biết nên nói gì.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt rồi nói khẽ: “Nếu như đời này anh phụ em thì chắc chắn ông trời sẽ không tha thứ cho anh đâu. Sao trên đời này lại có một người phụ nữ ngốc nghếch như em cơ chứ?”
“Vì anh, em tình nguyện ngốc đến cùng.”
Thẩm Hạ Lan thì thầm, câu nói của cô như một dòng nước ấm áp chảy qua tim của Diệp Ân Tuấn, đồng thời lan tỏa đến tứ chi và trăm xương của anh.
“Nói cho anh một tin tức tốt.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hỏi khẽ, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Diệp Ân Tuấn sờ đầu cô rồi nói: “Em không phải là người không có hộ khẩu, em có thân phận, mấy ngày nữa em sẽ thành người nhà họ Hoắc, từ nay về sau sẽ không còn ai có thể sửa đổi thân phận của em một cách dễ dàng nữa?”
“Nghĩa là sao?”
Thẩm Hạ Lan ngẩng phát đầu lên, cơn buồn ngủ tan biến hết.
Sao đột nhiên cô lại trở thành người nhà họ Hoắc kia chứ? Lẽ nào Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Đình đã thương lượng thành công chuyện gì với nhau hay sao?