CHƯƠNG 487: HAI ĐỨA KHÔNG NGẠI MẤT MẶT À
Thẩm Hạ Lan đang xem tin tức trên máy tính trong phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy có người gõ mạnh cửa phòng, cô không khỏi nhíu mày.
“Ai vậy?”
“Mẹ, mẹ mau đến thư phòng đi, ba và bác cả đánh nhau rồi.”
Diệp Tranh nghe thấy giọng của Thẩm Hạ Lan thì bật khóc.
Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đánh nhau thì vội vàng vén chăn xuống giường, cô mặc khoác xong thì mở cửa phòng.
“Diệp Tranh? Sao vậy?”
Cô thấy dáng vẻ của Diệp Tranh rất chật vật thì có chút buồn bực, cô lại thấy lòng bàn tay sưng đỏ của cậu bé thì không khỏi đau lòng nói: “Con mau vào đây, mẹ bôi thuốc cho con.”
“Mẹ đừng lo cho con, mẹ, mẹ mau đến thư phòng đi, ba và bác cả đánh nhau rồi.”
Không biết bắt đầu từ khi nào Diệp Tranh bắt đầu gọi Diệp Ân Tuấn là bác cả.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy xưng hô này thì có chút sửng sốt, nhưng cô cẩn thận nghĩ lại thì thật sự là như vậy.
Cô vội vàng nói: “Được được được, con đừng khóc, mẹ đi xem một chút.”
Thẩm Hạ Lan mang theo Diệp Tranh chạy tới thư phòng.
Trong thư phòng có tiếng bụp bụp, nhưng Thẩm Hạ Lan không mở cửa được, có người khóa trái bên trong rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thẩm Minh Triết tắm rửa xong đi ra thì thấy Diệp Tranh đang khóc, Thẩm Hạ Lan có chút sốt ruột đập cửa thư phòng, cậu bé hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Minh Triết, con mau đi tìm bà nội lấy chìa khóa thư phòng.”
“À, vâng!”
Thẩm Minh Triết còn chưa lau khô tóc đã chạy tới nhà kính trồng hoa.
“Bà nội, mẹ nói con lấy chìa khóa thư phòng.”
Bà cụ Diệp đang đùa nghịch hoa cỏ nghe vậy thì ngây ra một lúc.
“Lấy cái gì?”
“Chìa khóa thư phòng. Con không biết chuyện gì xảy ra, mẹ không mở được cửa thư phòng, Diệp Tranh lại khóc ở bên ngoài.”
Thẩm Minh Triết kể lại những gì mình thấy cho bà cụ Diệp.
Bà cụ Diệp hơi sửng sốt, vội vàng đưa chìa khóa thư phòng cho Thẩm Minh Triết.
“Mau lên, cháu đưa cho mẹ trước, bà lập tức tới ngay.”
Thẩm Minh Triết cầm chìa khóa chạy đi.
Dù sao bà cụ Diệp đi đứng có chút chậm, chỉ có thể chạy theo phía sau.
Lúc Thẩm Hạ Lan cầm chìa khóa thì nói với Thẩm Minh Triết: “Con đưa Diệp Tranh qua bên kia, đừng đi vào.”
“Dạ!”
Thẩm Minh Triết đồng ý, Diệp Tranh lại khóc lóc nói: “Mẹ, mẹ cho con vào đi.”
“Con vào đó cũng vô ích, nghe lời mẹ, mẹ sẽ giải quyết, ngoan!”
Thẩm Hạ Lan sờ đầu cậu bé, sau đó nói Thẩm Minh Triết kéo Diệp Tranh qua một bên.
Có lẽ Thẩm Minh Triết đụng phải miệng vết thương của Diệp Tranh, Diệp Tranh đau nhói nên không khỏi kêu lên.
“Sao vậy?”
Thẩm Minh Triết bản năng kéo áo Diệp Tranh lên.
“Ai đánh cậu thành như vậy? Cậu nói đi, tớ đi phế người đó!”
Thẩm Minh Triết nhìn thấy vết thương của Diệp Tranh thì lập tức nổi giận, giọng điệu kia làm cho Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
Cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Tranh một cái, sắc mặt lập tức khó coi.
Diệp Tranh lại nhanh chóng kéo áo xuống, sốt ruột nói: “Con không sao, mẹ mau vào đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lo lắng của Diệp Tranh thì trong lòng muốn tính sổ.
Cô đã hiểu sơ sơ lý do bên trong đánh nhau rồi.
“Minh Triết, con đưa Diệp Tranh vào phòng mẹ đi.”
“Con không đi, mẹ, con không đi.”
Diệp Tranh là đứa bé kiên cường, hiện tại nói gì cũng không chịu rời đi.
Thẩm Minh Triết bĩu môi, hận không thể tìm người đánh nhau.
Mặc dù Diệp Tranh không phải anh em ruột, nhưng sau khi cậu bé quay về nhà họ Diệp thì Diệp Tranh là người anh em duy nhất, lúc trước Diệp Tranh đối xử với cậu bé thế nào, Thẩm Minh Triết nhớ rất rõ.
Tên nhóc thối này còn gọi mình là lão đại.
Cậu bé làm lão đại kiểu gì vậy?
Cậu bé để Diệp Tranh bị thương thành như vậy?
Thẩm Minh Triết tức giận muốn nổ tung.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh lo lắng, cô cũng không cố chấp, vội vàng mở cửa thư phòng.
“Vèo” một tiếng, không biết thứ gì từ bên trong bay ra ngoài, lướt qua bên tai Thẩm Hạ Lan qua hành lang: “Rầm” một tiếng rớt xuống dưới phòng khách, đúng lúc rơi xuống bên cạnh chân bà cụ Diệp.
Đó là bát rửa bút.
Đồ vật của ông cụ suốt nhiều năm.
Nó vẫn luôn được đặt trong thư phòng.
Sắc mặt bà cụ Diệp trở nên vô cùng khó coi.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, vội vàng đi vào.
Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đánh nhau không phân thắng bại.
“Hai người đừng đánh nữa! Đã lớn như vậy rồi, cũng không sợ dọa đến trẻ con sao!”
Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đánh nhau.
Hai người còn là anh em sao?
Dáng vẻ này giống như muốn cho đối phương không chết thì không thôi, cô không xen vào được, cô gấp muốn chết.
“Ân Tuấn, Nam Phương, đừng đánh nữa!”
Thẩm Hạ Lan muốn đi lên ngăn cản.
Diệp Ân Tuấn thấy cô đi tới thì muốn kéo cô qua một bên, sợ Diệp Nam Phương đánh trúng cô.
Đúng lúc này Diệp Nam Phương lao tới đánh vào mũi Diệp Ân Tuấn.
Dòng máu nóng trong mũi lập tức chảy ra.
Mũi Diệp Ân Tuấn chảy máu, nhưng anh vẫn kéo Thẩm Hạ Lan ra phía sau.
“Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn bị thương, còn chảy máu thì không khỏi có chút đau lòng.
Lúc Diệp Nam Phương lại định đánh Diệp Ân Tuấn thì bà cụ Diệp chạy tới.
“Hai đứa làm phản rồi! Làm gì vậy? Phá nát căn phòng này sao?”
Bà cụ Diệp vừa nói xong thì Diệp Nam Phương lập tức dừng tay.
Bà cụ Diệp nhìn thư phòng hỗn độn thì tức giận đến suýt ngất đi.
“Hai đứa thật là giỏi đó! Hai đứa sắp ba mươi tuổi lại đánh nhau trong thư phòng. Bên ngoài còn có trẻ con, hai đứa không ngại mất mặt à? Đánh đi! Đánh mạnh vào! Đánh nhau không đủ thì mẹ nói người làm đưa dao đến, cho hai đứa bị thương, giết chết đối phương là được. Nhìn hai đứa như vậy làm gì giống như anh em chứ? Anh em là gì? Là tay chân! Tay chân đánh nhau như thế sao?”
Bà cụ Diệp chưa từng nghĩ đến có một ngày mình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đánh nhau.
Từ nhỏ tình cảm hai đứa nhóc này luôn rất tốt, hơn nữa còn là sinh đôi, rất ít khi đánh nhau, chuyện gì đã xảy ra?
Thẩm Hạ Lan thấy bọn họ dừng lại thì vội vàng đưa tay che mũi Diệp Ân Tuấn, đau lòng hỏi: “Anh có đau không? Có bị làm sao không?”
“Anh không sao, em đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn che mũi lại, nhẹ giọng nói.
Anh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan thì cười cười, chẳng qua hiện tại trên mặt có vết thương nên cười lên rất buồn cười.
“Anh nói xem có chuyện gì không thể từ từ nói? Đánh nhau làm gì?”
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, Diệp Ân Tuấn đánh nhau với Tống Dật Hiên vì một tấm hình, nhưng cô không nghĩ tới hiện tại cô nhìn thấy anh và Diệp Nam Phương đánh nhau.
Bà cụ Diệp nhìn Diệp Ân Tuấn một cái thì thấy khóe mắt Diệp Ân Tuấn bầm tím, mũi cũng chảy máu, Diệp Nam Phương tốt hơn một chút, lúc này bà cụ mới quay đầu hỏi Diệp Nam Phương.
“Con đánh anh trai thành như vậy, con cảm thấy rất có thành tựu đúng không?”
Diệp Nam Phương cúi đầu không nói lời nào.
Cơn giận của bà cụ Diệp bốc lên.
“Gần đây nhà họ Diệp ít chuyện đúng không? Hai đứa không biết sao? Từng đứa không biết cố gắng giải quyết, ở nhà rối tung lên. Diệp Ân Tuấn mất tích tám ngày, không nói là đi đâu. Diệp Nam Phương, con thì sao? Mỗi ngày mang theo Diệp Tranh ở bên ngoài, cũng không biết bận rộn cái gì, đây còn gọi là nhà sao? Một mình bà già này trông coi sao? Hiện tại vất vả lắm mấy đứa mới về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, hai đứa lại đánh tay. Nào, hai đứa nói xem vì sao đánh nhau?”
Bà cụ Diệp nói như vậy, Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Nam Phương lại nhìn Diệp Tranh khóc như mưa, anh nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Diệp Nam Phương cũng không nói lời nào.
“Bị câm hết sao? Lúc đánh nhau thì không biết mẹ sẽ hỏi sao? Hiện tại hai đứa lại im lặng làm gì? Ân Tuấn, con nói đi.”
Bà cụ Diệp lập tức điểm danh.
Bà cụ tức giận đến phát run.
Từ nhỏ đến lớn hai đứa nhỏ này không làm cho bà nhọc lòng, hiện tại thì hay rồi, hai người sắp ba mươi tuổi lại đánh nhau ở nhà trước mặt bọn trẻ, đúng là không ra thể thống gì.
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ, thấp giọng nói: “Không có gì, con và Nam Phương rảnh rỗi không có việc gì nên so tài một chút.”
“So tài? Hai đứa gọi đây là so tài sao? Bát rửa bút đã ném ra ngoài, lúc ba con còn trẻ đã đấu giá mang về, có biết bao nhiêu tiền không? Ba con để lại làm kỷ niệm cho mẹ, hai đứa lại ném đi đồ kỷ niệm. Hiện tại con nói với mẹ đánh nhau kịch liệt như thế là so tài sao? Diệp Ân Tuấn, con đang bao che cái gì?”
Lời bà cụ Diệp nói kích thích đến Diệp Nam Phương.
“Em không cần anh bao che. Chuyện hôm nay là con ra tay trước.”
Diệp Nam Phương mở miệng nói làm cho mọi người ngây ra một lúc.
Có lẽ đối với bà cụ Diệp mà nói thì cũng không thể tin được Diệp Nam Phương sẽ đánh Diệp Ân Tuấn.
“Con ra tay? Con đánh anh trai con sao? Vì sao?”
Sắc mặt bà cụ Diệp nghiêm túc lại.
“Mẹ, không có việc gì, bọn con sẽ dọn dẹp lại thư phòng, mẹ để Hạ Lan đưa mẹ ra ngoài trước đi, hai anh em bọn con bất đồng ý kiến mà thôi, bọn con sẽ giải quyết tốt.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng mở miệng.
Bà cụ Diệp lại lạnh lùng nói: “Bất đồng ý kiến? Trước kia rất nhiều lúc hai đứa bất đồng ý kiến cũng không thấy tình trạng này. Nam Phương, con nói cho mẹ nghe vì sao con đánh anh trai?”
Diệp Ân Tuấn nháy mắt ra hiệu với Diệp Nam Phương, nhưng Diệp Nam Phương lại làm như không nhìn thấy.
Anh ta nhìn thoáng qua Diệp Tranh, thấp giọng nói: “Bởi vì con đánh Diệp Tranh. Anh trai nói con làm ba đỡ đầu lại đánh con anh ấy, còn nói sau này anh ấy là người quyết định việc dạy dỗ Diệp Tranh. Mẹ, Diệp Tranh là con trai con đúng không? Vì sao anh trai nói con không được phép dạy dỗ con trai mình chứ?”
Bà cụ Diệp lập tức nhíu mày lại.
“Con đánh Diệp Tranh?”
Bà cụ Diệp bỗng nhiên xoay người lại đi về phía Diệp Tranh.
“Cháu cho bà nội xem ba con đánh con ở đâu?”
“Không sao, bà nội, con không sao.”
Diệp Tranh nói xong thì muốn chạy trốn.
Thẩm Minh Triết không cho cậu bé rời đi, túm Diệp Tranh lại rồi kéo tay áo Diệp Tranh lên, thở phì phì nói: “Bà nội nhìn đi, Diệp Tranh đã thành dáng vẻ gì chứ! Chú quá độc ác! Sao chú có thể đánh người ta thành như thế?”
Lúc trước Thẩm Minh Triết không biết ai đánh Diệp Tranh, hận không thể tìm người đó đánh một trận, hiện tại cậu bé đã biết người đó là Diệp Nam Phương, cậu bé tức giận nhưng không dám ra tay.
Dù sao đó cũng là chú ruột của mình!
Nhưng Thẩm Minh Triết không nuốt trôi cơn tức này.
Diệp Tranh là anh em của cậu bé!
Lúc này cậu bé nghe bà cụ Diệp hỏi thì không màng tất cả vạch vết thương cho bà cụ Diệp xem.
Hai mắt bà cụ Diệp lập tức trầm xuống.
“Diệp Nam Phương! Đồ súc sinh!”
Bà cụ Diệp tức giận giơ cây gậy trong tay đánh về phía Diệp Nam Phương.