*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vút!
Đúng lúc ông ta ngưng tụ khí nguyên thì một nhát sát kiếm bay từ trong không gian tới.
Có lẽ vì quá để ý tới Chung Giang nên lão già mặc huyết bào rõ ràng không dự đoán trước được có kẻ đánh lén, với cự li gần như vậy, với sát kiếm tuyệt sát đó, ông ta không kịp trở tay.
Nên biết rằng cấm thuật mà Diệp Thành sử dụng vẫn chưa hoàn toàn thi triển xong.
Phụt!
Vì quá nhiều nhân tố kết hợp mà lão già mặc huyết bào lập tức trúng chiêu, phần đầu bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, linh hồn lập tức biến mất.
Tuyệt sát, đại chiêu tuyệt sát thực thụ, kể cả là Chung Giang thì cũng không thể ngờ nổi đường đường một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại bị nhát kiếm của Diệp Thành giết chết, chiến tích như vậy quả là nghịch thiên.
Có lẽ lão già mặc huyết bào cho tới lúc chết cũng không dám tin mình lại chết một cách nhanh chóng dưới nhát kiếm của một tên tu sĩ mới ở cảnh giới Linh Hư.
Cảnh tượng này thật choán mắt người nhìn.
Kẻ mạnh của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng sát phạt tới cũng không thể nào tin nổi cảnh tượng này.
“Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại…lại bị giết chết sao?”, người của Nhân Hoàng há hốc miệng.
Chậc!
Người của Nhân Hoàng nuốt nước bọt, “Thánh chủ cũng…cũng thật mạnh”.
Hồng Trần Tuyết bay trong không trung tới đây, trong mắt bà ta rõ vẻ kinh ngạc, bà ta thầm nhủ: “Giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ trong phút chốc, chiến tích của ngươi đã vượt qua cả sư tôn rồi”.
Phụt!
Trên mặt đất, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Dưới chân hắn chính là thi thể của lão già mặc huyết bào, người ta có thể thấy trong đôi mắt lão ta vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc khó tin.
Cũng đúng, lão ta chết trong sự uất ức.
“Tiền bối, thi thể của ông ta có thể cho ta được không?”, thấy Chung Giang đi tới, Diệp Thành cười nói.
“Ông ta là do người giết, tuỳ người xử lý”, Chung Giang cười nhẹ nhàng, thấy khả năng cũng như thực lực của Diệp Thành, là lão bối của Viêm Hoàng, ông ta cũng có phần nào được an ủi, vì ông ta đã nhìn thấy được hi vọng thống nhất của Viêm Hoàng.
Vút!
Đúng lúc ông ta ngưng tụ khí nguyên thì một nhát sát kiếm bay từ trong không gian tới.
Có lẽ vì quá để ý tới Chung Giang nên lão già mặc huyết bào rõ ràng không dự đoán trước được có kẻ đánh lén, với cự li gần như vậy, với sát kiếm tuyệt sát đó, ông ta không kịp trở tay.
Nên biết rằng cấm thuật mà Diệp Thành sử dụng vẫn chưa hoàn toàn thi triển xong.
Phụt!
Vì quá nhiều nhân tố kết hợp mà lão già mặc huyết bào lập tức trúng chiêu, phần đầu bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, linh hồn lập tức biến mất.
Tuyệt sát, đại chiêu tuyệt sát thực thụ, kể cả là Chung Giang thì cũng không thể ngờ nổi đường đường một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại bị nhát kiếm của Diệp Thành giết chết, chiến tích như vậy quả là nghịch thiên.
Có lẽ lão già mặc huyết bào cho tới lúc chết cũng không dám tin mình lại chết một cách nhanh chóng dưới nhát kiếm của một tên tu sĩ mới ở cảnh giới Linh Hư.
Cảnh tượng này thật choán mắt người nhìn.
Kẻ mạnh của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng sát phạt tới cũng không thể nào tin nổi cảnh tượng này.
“Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại…lại bị giết chết sao?”, người của Nhân Hoàng há hốc miệng.
Chậc!
Người của Nhân Hoàng nuốt nước bọt, “Thánh chủ cũng…cũng thật mạnh”.
Hồng Trần Tuyết bay trong không trung tới đây, trong mắt bà ta rõ vẻ kinh ngạc, bà ta thầm nhủ: “Giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ trong phút chốc, chiến tích của ngươi đã vượt qua cả sư tôn rồi”.
Phụt!
Trên mặt đất, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Dưới chân hắn chính là thi thể của lão già mặc huyết bào, người ta có thể thấy trong đôi mắt lão ta vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc khó tin.
Cũng đúng, lão ta chết trong sự uất ức.
“Tiền bối, thi thể của ông ta có thể cho ta được không?”, thấy Chung Giang đi tới, Diệp Thành cười nói.
“Ông ta là do người giết, tuỳ người xử lý”, Chung Giang cười nhẹ nhàng, thấy khả năng cũng như thực lực của Diệp Thành, là lão bối của Viêm Hoàng, ông ta cũng có phần nào được an ủi, vì ông ta đã nhìn thấy được hi vọng thống nhất của Viêm Hoàng.