Vút!
Trên hư thiên, giọt máu được thần huy bao quanh bay vụt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp dưới bầu trời đầy sao.
Diệp Thành như thần hồng màu vàng còn Cơ Tuyết Băng như thần hà ba màu đuổi theo sát phía sau.
Dừng lại cho ta!
Sau đó Diệp Thành chợt tăng tốc, một bước di chuyển cả nghìn trượng, bàn tay to màu vàng vươn ra, bắt lấy giọt máu đó.
Nhưng giọt máu như có linh tính, nhảy ra từ giữa các ngón tay hắn, Cơ Tuyết Băng còn chưa kịp thi triển phong ấn giam giữ thì nó đã biến mất.
“Sao vậy chứ?”, Diệp Thành thầm mắng, khí huyết dâng lên, lại đuổi theo lần nữa, không phải hắn tiếc máu Thánh Thể và máu Huyền Linh, mà vì chuyện này có gì đó kỳ lạ khiến hắn cảm thấy rất tò mò.
Cơ Tuyết Băng cũng thấy như vậy, đang trao đổi huyết mạch bình thường bỗng dưng xảy ra chuyện kỳ lạ này, hơn nữa giọt máu sau khi đã hoà vào nhau còn kỳ lạ hơn, cô ta cũng chưa hiểu ra là thế nào.
Cứ thế, hai người đuổi theo hơn tám nghìn dặm nhưng vẫn chưa ngăn được giọt máu ấy.
“Long gia”, bất đắc dĩ, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.
“Khốn kiếp!”, ngay lập tức, tiếng mắng mỏ của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của hắn, có vẻ nó vẫn đang tức chuyện bị phun nước tiểu đầy đầu lần trước.
“Mẹ kiếp, là ngươi chơi lão tử trước”, Diệp Thành cũng không nhịn được nữa, miệng bắt đầu chửi rủa.
“Vì thế nên ngươi đi tiểu vào đầu ta hả?”, mặt Thái Hư Cổ Long đen sì, trong đôi mắt rồng to tròn bùng lên lửa giận.
“Không đi nặng lên đầu ngươi đã là tốt lắm rồi”, Diệp Thành ngoáy tai.
“…”
“Thôi thì ngươi chơi ta một lần, ta chơi lại ngươi một lần, hai chúng ta hoà nhau”, Diệp Thành ho khan: “Gọi ngươi là vì có chút chuyện này muốn hỏi ngươi, sau khi máu của ta và máu của Cơ Tuyết Băng hoà vào nhau nó đã tự bay đi, còn bay cực kỳ nhanh, hai chúng ta vẫn đang đuổi theo nó đây này”.
Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long đang định nổi đoá lần nữa, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Còn có chuyện này à?”
Nói rồi, Thái Hư Cổ Long kết nối với tầm mắt của Diệp Thành, nheo mắt nhìn giọt máu đang bay phía trước, tự lẩm bẩm: “Huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể dung hợp với nhau thì không có gì kỳ lạ, nhưng lại có linh trí là sao nhỉ? Lẽ nào…”
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thái Hư Cổ Long cháy lên một tia kinh mang nóng rực: “Không phải nó đang chạy trốn mà là có thứ gì đó đang gọi nó”.
“Long gia, đã biết nó là thứ gì chưa?”, Diệp Thành vừa tăng tốc đuổi theo giọt máu vừa khó hiểu hỏi.
“Tiểu tử, đuổi theo đi, đích đến của nó chắc chắn có bảo vật nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long cao giọng, giọng điệu rất hưng phấn, hơi thở cũng dồn dập dường như rất kích động, nếu không vì đang bị phong ấn, có lẽ nó đã nhảy ra ngoài.
“Bảo vật nghịch thiên?”, Diệp Thành nhướng mày, vô thức nhìn Thái Hư Cổ Long, nó còn kích động hơn hắn nghĩ, kích động hơn cả khi nghe nói về khí hỗn độn lúc trước.
“Rốt cuộc là thứ gì chứ?’, Diệp Thành không kìm được tò mò hỏi.
“Ta không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến Hiên Viên Đại Đế”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu.
“Hiên Viên Đại Đế?”, nghe thấy cái tên này, lòng Diệp Thành run lên dữ dội, vị Đại Đế được công nhận là mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế ở Huyền Hoang, hắn đã nghe nói điều này từ trước nhưng bây giờ nghe thấy cũng cực kỳ chấn động, ông ấy là vị đế muôn đời, là bậc chí tôn trong chí tôn đó!
“Huyết mạch của Hiên Viên Đế là sự kết hợp giữa Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể, bây giờ huyết mạch Thánh Thể của ngươi và huyết mạch Huyền Linh của Cơ Tuyết Băng có duyên dung hợp, có vẻ có liên quan đến một sự tồn tại nào đó, không phải giọt máu ấy đang chạy trốn mà là có sự tồn tại cường đại nào đó đang gọi nó”.
“Không ngờ Đại Sở còn lưu giữ bảo vật liên quan đến Hiên Viên Đại Đế”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Tiểu tử, dù thế nào cũng phải lấy được món bảo vật đó”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc bảo: “Hiên Viên Đại Đế vang dội cổ kim, bất cứ thứ gì dính dáng đến ông ấy khẳng định đều là nghịch thiên”.
“Vậy nhất định phải lấy được”, không cần Thái Hư Cổ Long nói, Diệp Thành cũng đã đốt cháy tinh nguyên, tốc độ đột nhiên tăng lên một bậc, giống như thần mang màu vàng xẹt qua hư thiên.
Phía sau hắn, Cơ Tuyết Băng cũng thiêu đốt khí nguyên, tuy tốc độ không bằng Diệp Thành nhưng cũng cực kỳ nhanh.
Cứ thế, hai đuổi một khiến bầu trời đêm được tô điểm ba màu rực rỡ.
Thái Hư Cổ Long ở đây cũng theo dõi sát sao, trong đôi mắt rồng loé lên tia sáng mờ ảo, đầy ẩn ý sâu xa: “Đại Sở quả nhiên không đơn giản, rốt cuộc vùng đất này cất giấu bao nhiêu bí mật đây!”
Dừng!
Không biết đến lúc nào, Diệp Thành đang bay trên trời mới chợt dừng lại, chừng hai giây sau Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại sau lưng hắn.
Giờ phút này, hai người đang nheo mắt nhìn phía trước, hơn nghìn trượng trước mặt họ là một vân hải, mông lung mịt mù, rất kỳ quái, như ẩn như hiện, như thể nó không tồn tại trong thế giới hồng trần, mang lại cho người ta cảm giác như đang mơ.
Mà giọt máu dung hoà kia đã bay vào vân hải kỳ lạ này.
“Đây là nơi nào?”, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày, nhìn Diệp Thành.
“Không biết”, Diệp Thành nói xong thì mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, quan sát kỹ vân hải hơn nghìn trượng này.