*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ phần này được lập khi Đan Hồn giết Diệp Thành, sau trận so tài tam tông, bọn họ từng nghĩ sẽ huỷ đi nấm mồ này nhưng lại bị Diệp Thành ngăn lại, hắn nói: Có lẽ sẽ có ngày dùng tới.
Hiện giờ quả thực phải dùng tới rồi. Diệp Thành chết rồi, đến thân xác cũng bị cướp đi mất, chỉ còn lại nấm mồ lạnh băng.
“Muội phải đi tìm hắn”, khuôn mặt Sở Linh nhoà nước mắt, vẻ mặt bi thương.
“Còn Tịch Nhan nữa”, Sở Huyên ngấn lệ.
“Linh Nhi, muội tìm ở Nam Sở, ta tới Bắc Sở, dù phải tìm khắp đất trời cũng phải tìm ra cả hai người”.
…….
Phù!
Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn từ từ mở mắt.
Mất ba ngày trị thương, thương thế của Diệp Thành đã bình phục, phần xương cốt và kinh mạch đứt lìa đã được nối liền.
Woa!
Diệp Thành vươn vai, hắn nhảy lên nhìn vào không gian: “Phải mất một thời gian để khôi phục Tiên Luân Đồng Lực, ta có cần đi dạo quanh đây không nhỉ?”
Nhưng hắn thật sự không dám đi lang thang trong này. Thái Hư Cổ Long từng nói trong hố đen không gian đâu đâu cũng là cạm bẫy, chỉ cần không để ý sẽ mất mạng như chơi.
Có điều hắn vẫn tế gọi ra mười mấy viên linh châu chiếu sáng, hắn gọi ra thần thức thám hiểm thế giới này.
Diệp Thành đi rất chậm rãi, hắn rất thận trọng, không dám có bất cứ sơ xuất nào.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng lại, đôi mắt hắn khẽ nheo lại nhìn về phía trước, nơi đó có một tia sáng yếu ớt, nếu nhìn kĩ thì đây chính là cái đầu lâu đang lơ lửng.
Diệp Thành cau mày, hắn không lại gần mà đi tiếp.
Cứ đi như vậy hắn lại thấy có thêm hai đoạn xương nữa, trông hình thái thì đây chính là xương người.
“Xem ra đều là người bị nhốt vào hố đen không gian này và bỏ mạng tại đây”, Diệp Thành xoa cằm: “Không biết người của thời đại nào”.
“Long gia, ta bắt đầu hiểu lời ngươi nói rồi”.
“Nơi này không có linh khí, chỉ có màn đen vô tận, nếu không may bị cuốn vào thì sẽ bị hao kiệt đến chết, hao kiệt tới giọt máu cuối cùng, hao kiệt tới tuổi thọ cuối cùng”.
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn ý thức được sự đáng sợ của hố đen này.
Điều quan trọng hơn cả đó là nơi này không có sinh khí, không có sinh linh, trên con đường bị tiêu hao từng chút một đến chết còn phải chịu cảnh cô đơn một mình.
Vù! Vù!
Mộ phần này được lập khi Đan Hồn giết Diệp Thành, sau trận so tài tam tông, bọn họ từng nghĩ sẽ huỷ đi nấm mồ này nhưng lại bị Diệp Thành ngăn lại, hắn nói: Có lẽ sẽ có ngày dùng tới.
Hiện giờ quả thực phải dùng tới rồi. Diệp Thành chết rồi, đến thân xác cũng bị cướp đi mất, chỉ còn lại nấm mồ lạnh băng.
“Muội phải đi tìm hắn”, khuôn mặt Sở Linh nhoà nước mắt, vẻ mặt bi thương.
“Còn Tịch Nhan nữa”, Sở Huyên ngấn lệ.
“Linh Nhi, muội tìm ở Nam Sở, ta tới Bắc Sở, dù phải tìm khắp đất trời cũng phải tìm ra cả hai người”.
…….
Phù!
Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn từ từ mở mắt.
Mất ba ngày trị thương, thương thế của Diệp Thành đã bình phục, phần xương cốt và kinh mạch đứt lìa đã được nối liền.
Woa!
Diệp Thành vươn vai, hắn nhảy lên nhìn vào không gian: “Phải mất một thời gian để khôi phục Tiên Luân Đồng Lực, ta có cần đi dạo quanh đây không nhỉ?”
Nhưng hắn thật sự không dám đi lang thang trong này. Thái Hư Cổ Long từng nói trong hố đen không gian đâu đâu cũng là cạm bẫy, chỉ cần không để ý sẽ mất mạng như chơi.
Có điều hắn vẫn tế gọi ra mười mấy viên linh châu chiếu sáng, hắn gọi ra thần thức thám hiểm thế giới này.
Diệp Thành đi rất chậm rãi, hắn rất thận trọng, không dám có bất cứ sơ xuất nào.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng lại, đôi mắt hắn khẽ nheo lại nhìn về phía trước, nơi đó có một tia sáng yếu ớt, nếu nhìn kĩ thì đây chính là cái đầu lâu đang lơ lửng.
Diệp Thành cau mày, hắn không lại gần mà đi tiếp.
Cứ đi như vậy hắn lại thấy có thêm hai đoạn xương nữa, trông hình thái thì đây chính là xương người.
“Xem ra đều là người bị nhốt vào hố đen không gian này và bỏ mạng tại đây”, Diệp Thành xoa cằm: “Không biết người của thời đại nào”.
“Long gia, ta bắt đầu hiểu lời ngươi nói rồi”.
“Nơi này không có linh khí, chỉ có màn đen vô tận, nếu không may bị cuốn vào thì sẽ bị hao kiệt đến chết, hao kiệt tới giọt máu cuối cùng, hao kiệt tới tuổi thọ cuối cùng”.
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn ý thức được sự đáng sợ của hố đen này.
Điều quan trọng hơn cả đó là nơi này không có sinh khí, không có sinh linh, trên con đường bị tiêu hao từng chút một đến chết còn phải chịu cảnh cô đơn một mình.
Vù! Vù!