Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành mỉm cười, hắn từ từ đứng dậy.

Hai mươi lăm người lần lượt đứng dậ theo, bọn họ cung kính hành lễ với Cơ Như Tuyết.

Không cần đa lễ!

Cơ Như Tuyết mỉm cười, cảm giác có phần lạ kì.

Diệp Thành bước tới nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới nhìn sang Cơ Như Tuyết: “Cơ cô nương, những người này đều là cố hữu của ta, sau này mong cô quan tâm hơn, Diệp Thành vô cùng cảm kích”.

“Đương nhiên rồi”, Cơ Như Tuyết lập tức mỉm cười.

“Diệp Thành cảm ơn”, Diệp Thành nói rồi vẫy tay với phía Triệu Tử Vân sau đó khoát tay, mọi người hiểu ý lần lượt đứng dậy lau nước mắt rồi bước ra khỏi rừng trúc.

“Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm”, Cơ Như Tuyết khẽ giọng nói.

“Muội muội của cô bao giờ xuất quan?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.

“Còn ba tới năm ngày nữa”, Cơ Như Tuyết khẽ đáp, “công pháp của muội muội và đạo tắc gặp vấn đề”.

“Vậy thì ta ra ngoài đi dạo chút”.

“Đạo hữu rời đi sao”?

“Ba tới năm ngày sau ta quay lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bay ra khỏi tiên sơn.

“Đúng là một người kì lạ”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Cơ Như Tuyết khẽ lẩm bẩm.

Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Huyên Nguyệt Tinh như một đạo tiên mang.

Hôm nay hắn luôn cầm tinh không đồ trong tay, liên tiếp đi mười mấy cổ tinh và chẳng tìm thấy người chuyển kiếp nào.

Có điều, mặc dù không tìm được người chuyển kiếp nhưng hắn lại tìm được không ít bảo bối, hắn luôn cảm thấy có những người đi lại lai vãng trong tinh không chuyên đi chặn đường cướp của.

Ấy thế mà tình cờ rằng cả chặng đường đi Diệp Thành lại gặp không ít người.

Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Người ta vẫn nói rằng gậy ông đập lưng ông cũng rất có lý, vả lại còn ứng với những tên chặn đường cướp bóc này, tên nào xông lên đều bị Diệp Thành giáng cho một bạt bay tứ phía, những bảo bối cướp được đều bị cuỗm đi sạch, vả lại còn bị Diệp Thành lột sạch đồ, tạo nên một cảnh tượng hết sức sinh động.

Không tồi!

Trong tinh không, Diệp Thành lấy ra một viên thần châu lật đi lật lại xem, đó chính là viên thần châu mà hắn cướp được.

Nếu nói về viên thần châu này thì thật sự bất phàm, tiên quang chiếu rọi, rất choán mắt.

Đó không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất đó là trên viên thần châu này lạc ấn một chữ cổ, đó chính là độn giáp thiên tự bị Diệp Thành đoạt về, cứ thế lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Phía trước lại có một vì sao hiện lên trong tầm mắt, cổ tinh này không to lắm, chỉ bằng một phần ba Chu Tước Tinh.

Diệp Thành thu lại thần châu sau đó bay đi như một đạo tiên mang.

Đợi tới khi đáp xuống đỉnh núi thì Diệp Thành mới bắt đầu bấm tay tính toán, niềm hi vọng trong ánh mắt dần tan biến sau khi hắn liên tục tính toán.

Không có!

Diệp Thành gãi đầu tỏ ra nuối tiếc, nói rồi hắn rời khỏi cổ tinh này.

Thế nhưng hắn vừa bước đi thì lại bất giác quay lại cau mày nhìn về phía rặng núi phía xa.

Thật trùng hợp!

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn quay người bay vào không gian hư vô và cứ thế bay về rặng núi phía xa.

Hồi lâu hắn mới dừng chân nheo mắt nhìn một dỉnh núi, trên đỉnh núi có một bóng người đang khoanh chân ngồi đó, đó chính là một lão già mặc áo bào trắng.

Nếu nói về người này thì Diệp Thành chắc chắn sẽ không thể quên.

Trước kia, ba Thánh Nhân chặn đường giết hắn cùng Đông Dương và Thanh Nguyệt, một người mặc hắc bào, một người mặc áo bào bạc, một người mặc áo bào trắng, còn lúc này người đang khoanh chân ngồi trên đỉnh núi kia là Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân mặc áo bào bạc đã bị Diệp Thành tiêu diệt, Thánh Nhân mặc hắc bào bị Thánh Vương người Man đánh chết, cũng chỉ còn lại Thánh Nhân mặc áo bào trắng này.

Lúc này trạng thái của người này không ra sao, trên người đẫm máu, toàn thân không thiếu vết thương, rất nhiều vị trí bị trọng thương sau trận đại chiến vời người ta nên mới phải núp ở nơi này để trị thương.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đã lấy ra một thanh sát kiếm được hoá ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh và lặng lẽ sát phạt qua.

Nếu như có Thánh Nhân ở trạng thái bình thường thì Diệp Thành có lẽ còn kiêng dè vài phần nhưng kẻ mặc ào bào trắng lúc này lại đang ở trạng thái trọng thương, cơ hội ngàn năm có một như vậy, đạo lý nhân lúc ngươi bệnh đoạt luôn mạng ngươi hắn đương nhiên vẫn hiểu.

Kẻ nào?

Thánh Nhân mặc áo bào trắng phát hiện ra có gì đó bất thường lập tức hắng giọng giơ tay giáng một chưởng vào không gian hư vô.

Diệp Thành đã có sự chuẩn bị từ trước, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua chưởng ấn kia và sát phạt tới phía trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Ngươi...!

Thánh Nhân mặc áo bào trắng biến sắc, ông ta đã đánh giá thấp người tới nên lập tức đứng dậy lùi về sau.

Có điều Diệp Thành lại nhanh hơn, hắn nhanh chóng đuổi theo, một kiếm bá đạo được tung ra, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị trảm nửa phần người, trên người còn nhiều vết thương nặng, sau khi di chuyển thì liền phun ra cả miệng máu.

Sau khi đứng vững lại, ông ta mới nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt già nua nheo lại chỉ còn một đường như nhận ra Diệp Thành, ông ta nghiến răng rít lên: “Ngươi còn chưa chết?”

“Tiểu gia ta cao số lắm”, Diệp Thành vặn cổ.

“Được, được lắm”, Thánh Nhân mặc áo bào trắng bật cười tôi độc, khí huyết sục sôi, ông ta cố gắng lấy hết sức bình sinh bước ra một bước tung chưởng rợp trời choán lấp tinh không, thánh uy vẫn mạnh như trước đó.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn tiến lên trước trảm ra thần mang cái thế, chém lìa chưởng ấn kia.

Thánh Nhân mặc áo bào trắng bị đánh lùi thì đột nhiên phun ra cả miệng máu, vết thương cũ tái phát khiến khí tức của ông ta giảm sút.

Ngươi...!

Thánh Nhân áo bào trắng lảo đảo, nhìn Diệp Thành bằng con mắt khó tin, mới chưa được bao lâu, Chuẩn Hoàng năm xưa bị bọn họ truy sát lại có khả năng chiến đấu có thể đối đầu trực diện với Thánh Nhân như vậy.

Ông ta là Thánh Nhân, mặc dù trọng thương nhưng một chưởng đủ để có thể đánh tàn phế một Chuẩn Thánh.

Nhưng hiện giờ ông ta đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh lùi, ông ta không thể chấp nhận sự thực này.

Giết!

Thánh Nhân mặc áo bào trắng phẫn nộ, tung ra một chưởng tạo ra huyết hải, bên trong đó còn có vô số oán linh thét gào, dung hợp cả đạo tắc của ông ta, là thần thông, cũng là đại trận phong ấn vô cùng mạnh mẽ.

Diệp Thành nheo mắt, đôi mắt loé lên hàn quang, hắn không lùi mà tiến, lại là một kiếm bá đạo trảm ra huyết hải.

Tiếp đó, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn và sát phạt tới trước Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân áo bào trắng mặt mày tôi độc, lập tức triệu gọi ra binh khí bản mệnh.

Thần thương!

Diệp Thành không cho ông ta thêm cơ hội, thần mang thần thương bắn ra, đánh thẳng vào nguyên thần của Thánh Nhân mặc áo bào trắng.

Thánh Nhân áo bào trắng bị trọng thương lại lần nữa phun ra máu, còn chưa tế ra binh khí bản mệnh nhưng lại bị đánh bay đi, vết thương cũ lại tái phát, cơ thể ông ta rụng rời, nguyên thần cũng theo đó mà trở nên bất ổn.

Cho ông chiêu chí mạng nữa này!

Diệp Thành hắng giọng, sát kiếm trong tay hoá thành Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to lên cả trăm trượng.

Uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh hồi phục, Thánh Nhân mặc áo bào trắng lập tức bị đánh lảo đảo.

Mở cho ta!

Thánh Nhân kia mặt mày tôi độc, cứ thế địch lại với uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Đừng vội, còn nữa!

Diệp Thành mỉm cười u ám, luồng khí hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thuỷ triều tuôn ra ngoài, đó là nguyên khí thiên địa đến từ hố đen không gian, mỗi một luồng khí nặng tựa núi non lập tức nhấn chìm lão già mặc áo bào trắng.

Đây là...!

Lão già mặc áo bào trắng tái mặt như nhìn ra lai lịch của luồng khí hỗn độn kia, như biết được nó đáng sợ thế nào.

Lão ta không nghĩ gì nhiều lập tức quay người bỏ chạy.

Đi đâu?

Diệp Thành bay từ trên trời xuống, hắn tung ra một đạp đạp ông ta quay về, biển hỗn độn do luồng khí hỗn độn ngưng tụ tuôn trào lại lần nữa nhấn chìm lão già kia, cơ thể Thánh Nhân mạnh mẽ bị xối vào tan thành mây khói.

A....!

Lão già áo trắng rít lên phẫn nộ, nguyên thần bay lên trời trốn thoát như một đạo tiên quang, bay ra khỏi cổ tinh này, ông ta không dám chiến ở cổ tinh này, vốn dĩ đã bị trọng thương lại liên tiếp bị thương thêm, hiện giờ đến thân thể ông ta cũng hoá thành tàn tro, nếu không thận trọng thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, sức mạnh của Diệp Thành thế nào ông ta đã ý thức được rõ ràng.

Ông chạy nổi không?

Diệp Thành lấy ra đại đỉnh đuổi theo, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt về phía lão già áo trắng như một đạo tiên mang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK