Giết!
Thiên Ma binh xông tới giống như nước thuỷ triều lên.
Giết!
Diệp Thành thầm gào thét trong lòng, hắn chẳng khác kẻ điên hết lần này tới lần khác bị nhấn chìm, hết lần này tới lần khác sát phạt ra, hết lần này tới lần khác bị đánh gục rồi lại liên tục đứng dậy quật cường giết chóc khiến Thiên Ma run rẩy.
Sự điên cuồng của Diệp Thành khiến Thiên Ma phải sợ hãi, bàn tay cầm chiến thương của hắn run lên.
Theo như Thiên Ma chúng tướng thấy thì một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà trước đó chúng vốn cho rằng chỉ là con sâu cái kiến lúc này lại chiến đấu hết đỗi phi phàm, lần lượt trảm diệt hai tên Ma Quân, ma tướng phải bỏ mạng trong tay hắn không phải là ít, lúc này nếu như bảo phải xông lên thì thực sự chúng cũng không dám lên.
Thú vị!
Đại Đế Thiên Ma ở Bắc Chấn Thương Nguyên phía xa dù cách đso không biết bao nhiêu dặm đã trông thấy Diệp Thành điên cuồng trên tường thành, khoé miệng ông ta cười tôi độc, ánh mắt loé lên u quang đầy ma tính.
Thuộc hạ bắt hắn về!
Thiên Nữ Ma Quân lên tiếng, nói rồi định bước xuống hư thiên.
Lui xuống!
Thiên Ma Đại Đế khẽ xua tay, “cảnh tượng vui mắt thế này phải tận hưởng mới phải”.
Nói rồi ông ta nghiêng đầu nhìn về một hướng, đó là hướng phía Thiên Huyền Môn, ông ta như thể trông thấy phía Đông Hoàng Thái Tâm đang đứng trước màn nước huyễn thiên thế rồi khoé miệng ông ta lại lần nữa nhếch lên cười u ám.
Thấy Thiên Ma Đại Đế nhìn về phía này, mặc dù phía Đông Hoàng Thái Tâm mặt mày tái nhợt nhưng lại ngó lơ.
Ánh mắt của bọn họ lúc này đang hướng về phía Đan Thành, nói chính xác hơn là nhìn vào một cái lư luyện đan bên trong địa cung của Đan Thành, bên trong đó có một viên đan dược màu tím đang bước đầu thành hình: Thiên Tịch Đan.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Đại địa của Đại Sở vẫn liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội, không chỉ tường thành của Nam Sở mà năm vùng đất lớn của Nam Sở cũng sục sôi lửa chiến.
Trận chiến này kéo dài chín ngày, Thiên Ma lại lần nữa bị đánh lùi.
Cũng vì vậy mà tu sĩ của Đại Sở phải trả cái giá đẫm máu, trên đại địa của Đại Sở thây xác chất chồng, máu đỏ nhuốm đẫm vùng đất và hư thiên, trông nơi này không khác gì địa ngục huyết sắc.
Trên tường thành của Nam Sở, máu chảy thành sông, cờ chiến rách nát của Đại Sở cũng lần lượt đổ xuống sau từng đợt huyết phong.
Rầm!
Vẫn trong từng luồng huyết phong, một luồng ánh sáng màu tím chiếu lên trời cao loé lên thần quang chói mắt, trong lúc này còn có rất nhiều dị tượng đan xen, đó chính là dấu hiệu kì đan xuất thế.
Thế nhưng mặc dù thần quang rực rỡ nhưng cũng không thể kéo theo nổi sự chú ý của tu sĩ ở Đại Sở.
Lúc này, rất nhiều tu sĩ trên tường thành của Nam Sở đều ôm thương thế đầy mình. Bọn họ đang tìm người, tìm ai đây? Đương nhiên là tìm Diệp Thành.
Trận đại chiến này vẫn chưa kết thúc, Diệp Thành vẫn là thống soái của tu sĩ ở Đại Sở, hắn cần phải sống, cần tiếp tục dẫn quân chinh phạt, thế nhưng trước đó đại quân Thiên Ma tấn công khiến tu sĩ của Đại Sở huyết chiến không màng sống chết, mãi cho tới khi Thiên Ma bị đánh lui bọn họ vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu thì mới vội đi tìm.
Cuối cùng bọn tìm thấy Diệp Thành ở một góc tường đổ nát.
Có điều tu sĩ của Đại Sở lại dừng lại ở cách đó rất xa vì bọn họ trông thấy cảnh tượng hết sức khủng khiếp.
Nơi đó, Diệp Thành hôn mê ngả người trên tường thành, hắn đã không còn hình người, máu me nhơ nhuốc, toàn thân sát tiễn găm đầy mình, hắn chỉ còn lại một cánh tay, trong tay cầm một cánh tay lôi lại từ cơ thể một tên ma tướng, miệng còn cắn một cái tai của tên ma tướng nào đó.
Hồi lâu, tu sĩ của Đại Sở chỉ biết thẫn thờ đứng đó, cơ thể chốc chốc lại run lên.
Đó là Diệp Thành, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoang Cổ Thánh Thể uy danh thiên hạ, thống soái Đại Sở khí thôn bát hoang nhưng lúc này lại vô cùng thê thảm, quả là dùng máu để bảo vệ tường thành của Nam Sở.
Tránh ra!
Cuối cùng một giọng nói lạnh lùng vang lên phá tan bầu không khí im ắng.
Một đạo u quang màu đen rẽ ngang trời bay xuống tường thành, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Đan Ma.
Đan Ma đáp xuống không nói thêm lời nào mà kéo Diệp Thành bay vào hư thiên biến mất không thấy bóng dáng.