Diệp Thành lắc đầu cười, tuy rất muốn mua nhưng nghĩ đến túi tiền lại thôi, dù chỉ là hàng ven đường, hắn cũng không mua nổi.
Sau khi nghe ngóng, Diệp Thành đi thẳng đến trung tâm cổ thành.
Trên đường đi, hắn bấm tay nhẩm tính rất nhiều lần, chắc chắn tầng thứ nhất của U Đô không có người chuyển kiếp.
Hắn lấy ngọc bài tài sản ra rồi đi vào truyền tống trận.
Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở tầng thứ hai của U Đô.
So với tầng thứ nhất, tầng thứ hai của U Đô tuy nhỏ hơn rất nhiều nhưng linh lực lại dày đặc hơn gấp bội.
Đẳng cấp của U Đô rất rõ ràng, nhà ở tầng thứ nhất đều là mười trượng, tầng thứ hai là hai mươi trượng.
Còn nhà ba mươi trượng thì phải tầng thứ ba mới có, nhưng rất ít người có thể mua được, với tu sĩ bình thường thì ba trăm nghìn nguyên thạch tích cóp cả đời cũng không đủ.
Không có!
Diệp Thành đứng lại, hắn tính rất lâu cũng không thấy tầng thứ hai của U Đô có người chuyển kiếp.
Trong vô thức, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên, hắn không chắc người chuyển kiếp đó ở tầng thứ mấy, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn không phải tầng thứ nhất và tầng thứ hai.
Diệp Thành khẽ mỉm cười, thầm nghĩ thân phận người này ở Chu Tước Tinh không đơn giản, bắt đầu từ tầng thứ ba đã không phải người bình thường, nếu là tầng thứ chín thì chắc chắn thuộc dòng dõi con cháu trực hệ trong gia tộc Chu Tước.
Ngay lập tức, Diệp Thành lại di chuyển, đi tới trước truyền tống trận thông từ tầng thứ hai đến tầng thứ ba, cố gắng hết sức tìm được người chuyển kiếp.
Dừng lại!
Trưởng lão trông coi truyền tống trận của U Đô trầm giọng gọi lại, đó là một trưởng lão tóc trắng, chỉ hơn hai trăm tuổi.
“Tiền bối, ta muốn đi lên”, Diệp Thành rất khiêm tốn cúi đầu hành lễ.
“Đương nhiên lão phu biết ngươi muốn lên”, trưởng lão tóc trắng liếc Diệp Thành: “Nhưng phải có ngọc bài bất tài sản”.
“Có, có”, Diệp Thành lật đật lấy ngọc bài ra đưa cho trưởng lão.
“Ngọc bài loại này… không lên được”, trưởng lão tóc trắng nhìn ngọc bài của Diệp Thành nhưng không nhận lấy.
“Không… Không lên được?”, Diệp Thành ngơ ngác: “Là sao ạ?”
“Cầm về tự tìm hiểu đi”, trưởng lão tóc trắng lười giải thích, ném cho Diệp Thành một cuộn sách cổ, trên cuộn sách có khắc hai chữ U Đô.
Diệp Thành cầm lấy nhưng không đi ngay mà nghiên cứu ngay trước mặt trưởng lão tóc trắng, đến khi mở cuộn sách ra mới phát hiện đây là một cuộn bí kíp giới thiệu các quy tắc của U Đô.
Mẹ kiếp!
Nhìn một lúc, Diệp Thành bất chợt chửi thề khiến trưởng lão tóc trắng giật bắn mình.
Chết tiệt!
Với khả năng đoán định của Diệp Thành cũng phải gãi đầu.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy, chỉ trách quy định của U Đô quá đáng ghét, muốn lên tầng thứ ba thì phải có lệnh bài tài sản, nhưng không phải lệnh bài U Đô tầng thứ nhất, mà là lệnh bài U Đô tầng thứ hai.
U Đô Lăng Tiêu Tiên Khuyết có chín tầng, tầng thứ nhất đến tầng thứ ba là nơi ở của tu sĩ từ vùng khác đến, tầng thứ tư tới tầng thứ sáu là dòng thứ và chi bên của gia tộc Chu Tước, tầng thứ bảy đến tầng thứ chín mới là dòng chính thật sự của nhà Chu Tước.
Đọc xong quy định của U Đô, Diệp Thành mới thực sự hiểu được thế nào là phân chia giai cấp rõ ràng.
Lên tầng thứ ba cần lệnh bài tài sản của tầng thứ hai, có nghĩa là lên tầng thứ tư cần có lệnh bài của tầng thứ ba, bao giờ mới lên được tầng thứ chín đây?!
Diệp Thành gấp cuốn bí kíp lại, cảm thấy toàn thân đau đớn, hắn thật sự bị quy tắc của U Đô làm cho tức chết.
Hắn biết người đầu thai ở bên trên nhưng không lên được, muốn lên thì ít nhất phải mua được nhà ở tầng thứ hai, vậy thì phải có hai trăm nghìn nguyên thạch, người ngoài tới như hắn phải làm sao để kiếm được nhiều tiền như vậy?!
Ồn ào!
Khi đang đau đầu, Diệp Thành nghe thấy một tiếng hừ lạnh, đó là tiếng của trưởng lão tóc trắng, khuôn mặt già nua của ông lão đen sì, bất chợt bị tiếng sói tru của Diệp Thành làm cho giật mình, không khó chịu mới lạ.
“Tiền bối”, Diệp Thành cười khà khà tiến lại gần, chỉ tay lên trên rồi bảo: “Không có lệnh bài tài sản tầng thứ hai thì còn cách nào để lên được không? Chẳng hạn như đưa ít tiền hay gì đó ấy”.
“Ba trăm nghìn nguyên thạch”, trưởng lão tóc trắng lãnh đạm nói.
“Ba trăm nghìn”, Diệp Thành trố mắt, hắn thật sự muốn đưa một con dao rồi bảo ông ta đi ăn cướp luôn cho rồi. Nhưng hắn chỉ dám nghĩ vậy thôi, nếu thật sự đưa dao cho ông ta, có cướp hay không không biết, nhưng chém hắn một dao thì rất có khả năng đấy.
“Tiền bối, là thế này”, Diệp Thành lại tiến lên, cười hì hì bảo: “Ta có chuyện muốn lên đó tìm người, có thể phiền tiền bối chuyển lời giúp được không? Vãn bối vô cùng cảm kích”.
“Ai tới cũng nói muốn nhờ ta chuyển lời, tới một người chuyển lời giúp một người, ngươi coi ta là chân chạy vặt đấy à?”
“Đương nhiên không thể nhờ tiền bối không công được”, Diệp Thành vội lấy một thanh linh kiếm ra, là loại phẩm cấp rất cao, mang đi bán ít nhất cũng được một nghìn nguyên thạch, không dốc hết vốn thì không được.
“Ngươi muốn tìm ai?”, ông lão tóc trắng liếc thanh linh kiếm, đôi mắt già nua sáng lên, rất thức thời phất tay áo nhận lấy, thái độ cũng thay đổi ngay, một nghìn nguyên thạch với ông ta mà nói cũng không phải con số nhỏ.
“Tìm… Tìm… Tìm…”, Diệp Thành thốt ra ba chữ ‘tìm’ nhưng rồi đột nhiên không biết nên tìm ai.
“Thôi quên đi”, Diệp Thành gãi đầu, vì hắn thật sự không biết người chuyển kiếp này có thân phận gì ở U Đô, cũng không thể gọi hết xuống được chứ! Cho dù bán hết bảo bối đi cũng không được bao nhiêu cho ông lão tóc trắng làm phí chạy vặt.
“Rốt cuộc ngươi tìm ai?”, thấy Diệp Thành xoắn xuýt một hồi, ông ta trầm giọng hỏi.
“Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước”.
“Này, cầm lấy kiếm của ngươi rồi đi mau đi”.