Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng sáng trong và những vì sao sáng lấp lánh như khoác lên chiếc áo ngoài lộng lẫy cho tiên sơn Dao Trì.

Trên Thần Nữ Phong, Cơ Tuyết Băng vẫn đang uyển chuyển nhảy múa, bộ nghê thường màu trắng phấp phới như những bông hoa tuyết nhẹ bay trên trời, vẻ đẹp như mộng như ảo, nụ cười ngọt ngào, quyến rũ hơn cả điệu múa.

Động tác cuối cùng dừng lại, cô cất đai ngọc đi, tựa như tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, chớp đôi mắt xinh đẹp như nước: “Ta múa có đẹp không?”

“Thần nữ Dao Trì nào có lý do gì không đẹp”, Diệp Thành cười nhẹ, giọng điệu thăng trầm.

“Sao lần nào ngươi nhìn ta cũng đều với ánh mắt kỳ lạ vậy?”, hai tay Cơ Tuyết Băng chống cằm, đôi mắt trong veo gợn lên ánh nước quyến rũ: “Ngươi cất giấu rất nhiều câu chuyện”.

“Câu chuyện là để kể cho thế hệ sau nghe”, Diệp Thành cười tang thương, khẽ nâng lòng bàn tay lên muốn lấy lại tiên quang ký ức trong thần hải của cô, nhưng cuối cùng dừng lại trong không trung, một hai giây sau mới hạ xuống, quyết định để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

“Đó hẳn là một câu chuyện rất dài”, Cơ Tuyết Băng cười khẽ, vẻ mặt hơi bàng hoàng, cô không kìm được muốn đưa tay lên, thay hắn xua đi vẻ mệt mỏi và thăng trầm trên khuôn mặt.

“Cứu!”, khung cảnh tuyệt đẹp bị một tiếng hét lớn vang lên không đúng lúc phá hỏng.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Kỳ Vương đang chạy nhanh tới đây, mặt mũi sưng vù bầm dập, quần áo vốn đoan trang cũng đã trở nên xộc xệch.

Sau lưng hắn ta có mấy tiên tử của Dao Trì đuổi theo, trong tay đều cầm tiên kiếm, đôi mắt đẹp phóng ra tia lửa, có lẽ các cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

Nhìn cảnh này, Diệp Thành vô thức day đầu mày, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là Kỳ Vương chạy đi nhìn trộm người ta tắm rồi bị bắt tại trận.

Hắn nhìn ra được, đương nhiên Cơ Tuyết Băng cũng nhìn ra, đột nhiên cô chỉ muốn đánh người.

Lúc này Kỳ Vương đã chạy tới, trốn sau lưng Diệp Thành.

Diệp Thành cũng rất thản nhiên, tung ra một chưởng, Kỳ Vương còn chưa kịp thở đã bị đánh ngất tại chỗ, sau đó bị ném tới trước mặt mấy tiên tử.

Các tiên tử xông lên, có lẽ là quá phẫn nộ nên các cô quên mất hành lễ với thần nữ, vây quanh Kỳ Vương đánh một trận, hơn nữa còn lục soát được mấy chiếc áo lót từ trong túi áo tên kia.

“Ngươi gan thật đấy”, Diệp Thành bất giác che trán, nhìn thì nhìn, lại còn lấy trộm áo lót của người ta, trộm thì trộm, trộm xong thì chạy nhanh lên chứ! Thật xấu hổ.

“Tham… Tham kiến thần nữ”, mấy tiên tử cất áo lót xong, lúc này mới đỏ mặt hành lễ với Cơ Tuyết Băng, nếu không vì e ngại Kỳ Vương là bạn của thần nữ thì các cô đã đâm chết hắn ta rồi, đã từng thấy kẻ mặt dày nhưng chưa thấy kẻ nào mặt dày đến mức này.

“Về nghỉ ngơi đi!”, Cơ Tuyết Băng ho khan, đường đường là thần nữ mà cũng xấu hổ.

“Đệ tử cáo lui”, mấy tiên tử lần lượt quay người, trước khi đi còn không quên lườm Kỳ Vương đang nằm trên đất, ai cũng có xúc động muốn quay lại đạp thêm mấy phát.

Nhưng các cô lại nhìn Diệp Thành với ánh mắt ngưỡng mộ, nếu người nhìn lén các cô là Hoang Cổ Thánh Thể thì các cô sẽ cụp mắt cười duyên, bởi mỹ nữ đều yêu anh hùng.

Bên này, Diệp Thành đã đứng dậy, nhét Kỳ Vương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, sau đó đeo mặt nạ Quỷ Minh lên: “Ta phải lên đường rồi, lần này cảm ơn Dao Trì đã tiếp đãi nồng hậu, đào rất ngon”.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”, thấy Diệp Thành muốn đi, Cơ Tuyết Băng cụp mắt, khẽ cắn môi, bàn tay siết lại, lúc này trông cô không giống thần nữ Dao Trì phong hoa tuyệt đại nữa mà giống nữ tử bình thường hơn, nhen nhóm trong lòng tình cảm không nên có.

“Chuyện cũ quá đau khổ, hãy quên nhau đi thì hơn”, Diệp Thành không quay lại, bước từng bước đi xa, hắn đưa tay lên khẽ vẫy với cô, bóng lưng tiêu điều, giọng nói khàn khàn, tang thương.

“Hãy quên… nhau đi”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, ngước đôi mắt đẹp lên ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, hắn dần dần biến mất, đôi mắt cô nhoè đi, cảm giác mất mát trước nay chưa từng có.

“Trải qua bao sương gió, cuối cùng hắn chỉ là một vị khách qua đường”, giọng nói nhè nhẹ vang lên, Tiên mẫu Dao Trì đi tới, xuất hiện bên cạnh cô, xua đi lớp sương mù trong mắt cho cô.

“Một ngày nào đó, con sẽ theo kịp bước chân của hắn”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ, lẳng lặng xoay người hoá thành một làn tiên hà, bay vào động phủ, phong ấn động môn, chuyên tâm bế quan.

“Hoang Cổ Thánh Thể ngươi được lắm, ta thật sự không nên cho ngươi vào”, Tiên mẫu Dao Trì day nhẹ đầu mày, lần đầu tiên bà thấy thần nữ nhà mình suy sụp thế này, tất cả đều vì hắn.

“Tham… Tham kiến Tiên mẫu”, những người chuyển kiếp trong lầu các bước ra, cung kính hành lễ.

Tiên mẫu Dao Trì gác lại tâm tư, nhẹ nhàng phất tay nhưng lại vô tình nhìn thấy nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt của mười mấy người chuyển kiếp, điều này khiến bà hơi thảng thốt: “Khóc ư?”

“Bẩm Tiên mẫu, đệ tử chuẩn bị xuống núi lịch luyện”, hơn mười người chuyển kiếp lại hành lễ lần nữa, đã có lại ký ức kiếp trước, các cô không thể buông bỏ được mối bận tâm của kiếp trước, Diệp Thành đã đưa cho các cô ngọc giản phong ấn tiên quang ký ức, các cô cũng phải lên đường tìm lại người thân quê hương mình.

“Thế sự hiểm ác, chăm sóc bản thân cho tốt”, Tiên mẫu Dao Trì cười ôn hoà, vung tay phất ra từng chùm tiên quang, dung nhập vào cơ thể họ, đó là bí pháp hộ thể.

“Đa tạ Tiên mẫu”, mười mấy người cùng nhau quay lại, còn không ngừng lấy tay gạt đi nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK