Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hố đen không gian nguy hiểm tứ phía, hắn biết rõ điều này hơn bất kỳ ai, không đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt không sẽ động Thiên Đạo, nhưng lại ngay lúc ngắn ngủi như thế, thứ nên đuổi kịp vẫn đã đuổi kịp.

Lại nhìn hai Thánh Vương rết tinh và Tiểu Thánh Viên, biểu cảm thật là kỳ quái, đây là đã xảy ra chuyện gì? Sao mới một giây hoang mang, liền biến thành bộ dạng tả tơi này rồi, chúng ta còn chưa ra tay mà?

“Xấu hổ, thật con mẹ nó xấu hổ”. Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng giữ vững cơ thể, bá đạo sự khôi phục sức khỏe, làm cho đầu bị vỡ và thánh khu khuyết nửa của hắn nhanh chóng phục hồi lại.

“Cấm”. Hai Thánh Vương rết tinh đã phản ứng lại bất ngờ lạnh lùng quát lớn, thi triển đại thần thông phong bế thông đạo không gian, chỉ cần Diệp Thành không thể sử dụng Di Thiên Hoán Địa, những thứ khác đều dễ làm.

“Giam giữ”. Hai Thánh Vương chạy hai hướng, một người đi bắt Diệp Thành, một người đi bắt Tiểu Thánh Viên.

“Ông già, ép ta chơi lớn à!”, Tiểu Thánh Viên mắng lớn, trong tay thiết côn vô tận chuyển động vù vù, đột nhiên nện lên thông đạo không gian, một gậy nện cho thông đạo không gian tức thì nổ tung.

“Cho ngươi một đòn nặng nè!”. Diệp Thành tru lên như chó sói chẳng phân biệt trước sau, một kiếm chặt đứt thông đạo.

Thông đạo không gian xao động, bởi vì đòn công kích của hai người, mà sụp đổ từng tấc một, hai người bọn họ lần lượt bị cuốn vào trong vết nứt không gian, hai Thánh Vương rết tinh cũng vậy, cùng bị cuốn vào trong.

Bóng đêm mờ mịt, bỗng chốc ầm vang, làm cho những tu sĩ đi ngang qua liếc nhìn, theo bản năng ngước nhìn trời cao.

Nhưng thấy trời đêm nứt ra một vết nứt lớn, bốn bóng người thảm hại rơi ra rất có trật tự, chính là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên, cùng với hai Thánh Vương rết tinh kia, tất cả đều toàn thân máu tươi đầm đìa.

“Thông đạo không gian nổ tung, bị cuốn vào vết nứt không gian rồi sao?”, các tu sĩ đi ngang qua đều kinh ngạc

“Hai Chuẩn Thánh hai Thánh Vương, chắc là đang đánh nhau trong thông đạo không gian”. Mấy ông lão đều trầm ngâm: “Thật đúng là nhàn rỗi, chạy tới thông đạo không gian đánh nhau, đáng đời bị thảm hại như thế”.

“Chạy đi!”. Khi khắp nơi đang chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng sói tru vang lên, chính là phát ra từ Tiểu Thánh Viên.

Hắn ta rất thông minh, đứng dậy liền độn, dáng vẻ nhếch nhác, Diệp Thành cũng trông rất nhếch nhác, tư thế độn cũng không bá khí như bình thường, hơn nữa chạy rất nhanh.

“Chạy đi đâu”. Hai Thánh Vương rết tinh hét to, từng bước vượt qua hư thiên, đuổi theo hai người.

“May mắn ta đã sớm có chuẩn bị”. Tiểu Thánh Viện nhếch miệng cười, há mồm phun ra một sợi tiên quang, hóa thành một vực đài nhỏ, bước vào, muốn mượn nó để bỏ chạy.

Diệp Thành thấy thế, nhếch mày hứng thú, cũng lười thò tay vào túi của mình tìm truyền tống vực đài, trực tiếp sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí của Tiểu Thánh Viên vừa bước vào vực đài ra ngoài.

“Mẹ kiếp”. Tiểu Thánh Viên quát lớn một tiếng, không ngờ tới thời khắc mấu chốt Diệp Thành chơi chiêu này với hắn ta, đằng sau còn có hai Thánh Vương đuổi giết đấy? Ngươi đây là hại chết ta!

Nhanh như cắt, Tiểu Thánh Viên lập tức kết ấn, khởi động cấm chế trên truyền tống vực đài.

Truyền tống vực đài kia lay động, thần quang bắn ra tứ phía, lại gọi Tiểu Thánh Viên ngược trở về, Diệp Thành vẫn đang ở trên vực đài, chỉ thấy trước mắt tiên quang nhoáng lên một cái, liền thấy Tiểu Thánh Viên đã trở lại.

Thế cho nên, vực đài cỡ nhỏ chỉ có thể chứa một người, lại có hai người bọn họ đứng đó.

Hai người vừa định khai đấu, trận đài liền vội chuyển động, lực lượng không gian hào hùng bay lượn, biến đổi Truyền Tống Trận, hai người biến mất trong nháy mắt, ngay cả vực đài cỡ nhỏ cũng biến mất không thấy.

Đằng sau, hai Thánh Vương rết tinh đã đuổi đến, nhưng vẫn là chậm từng bước, truyền tống vực đài vô cùng huyền ảo, một khi bị truyền tống đi, Đại Thánh cũng chưa chắc đã tìm ra tung tích bọn họ.

Đáng chết, hai Thánh Vương nghiến răng nghiến lợi, đường đường là hai Thánh Vương, thật đúng là mất mặt, không chỉ không bắt được hai Chuẩn Thánh, còn khiến bản thân nhếch nhác như này.

Nhưng tức giận cũng không có cách nào, người đều đã chạy rồi, với đạo hạnh của bọn họ, đuổi chắc chắn là không thể đuổi kịp nữa rồi, vấn đề là căn bản không biết đuổi theo hướng nào, trời mới biết hai gã kia truyền tống đến đâu.

Ngưng lại một lát, hai người đều hừ lạnh một tiếng, cùng nhập thiên, xoay người thẳng đến một phương khác.

Bọn họ vừa đi không bao lâu, hư thiên ở một phương cách tám ngàn dặm, vang lên tiếng ầm vang, hai bóng người nhếch nhác rơi xuống dưới, nhìn kỹ lại, chính là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên.

Vực đài cỡ nhỏ chỉ có thể cung cấp cho một người sử dụng, hai người cùng sử dụng, tất sẽ xảy ra chuyện, cũng may hai người không đánh nhau trên vực đài, bằng không cũng chưa chắc có thể chống đỡ đến tám ngàn dặm.

Hai ngọn núi phía dưới thật xui xẻo, một ngọn núi bị Diệp Thành đè đổ, một ngọn bị Tiểu Thánh Viên đè đổ.

Diệp Thành rất tức giận, nhảy ra từ trong đá vụn bay tán loạn, cầm theo gậy lang nha đen thui đi qua, sắc mặt tối đen, nếu không vì con vượn nhãi ranh này, hắn có lẽ đã tìm thấy mấy người chuyển thế.

Đối diện, Tiểu Thánh Viên cũng nhảy ra, cầm theo tiên thiết cổn màu vàng đen, nộ khí càng lớn hơn, hắn ta đúng là đã hãm hại Diệp Thành, nhưng Diệp Thành hại hắn ta càng thảm hơn, hơn nữa còn hãm hại hắn ta hai lần.

“Hôm nay không đánh khóc ngươi thì không xong!”. Diệp Thành bắt đầu đánh, từ trên không đánh xuống một gậy vô cùng bá khí.

“Ngươi cho là ông đây ăn rắm mà lớn à”. Tiểu Thánh Viên gào thét, vung thiết cổn màu vàng đen đánh ngược lên, đón đầu một gậy có thể nói là bá đạo mãnh liệt, chấn động đến mức không gian trên trời cao rung lên.

Một kích cứng rắn, chẳng phân biệt được thắng bại, đại chiến lập tức nổ ra, chấn động không nhỏ, một dãy núi sừng sững, bởi vì đại chiến của hai người này mà bị san bằng, cảnh tượng hoang tàn đập vào mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK