*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía này, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Hạo Thiên Huyền Chấn mặt mày khó coi thấy rõ.
“Tiểu tử, gây hoạ rồi đấy”, Vi Văn Trác day trán.
“Một câu nói của ngươi khiến Hạo Thiên thế gia vào thế bị động rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thở dài.
“Vậy thì chúng ta chủ động một chút”, Diệp Thành uống cạn chén rượu sau đó vặn cổ sải bước, nhún lấy đà và bay lên chiến đài rộng cả nghìn trượng.
“Tần Vũ tiểu hữu mau xuống đi, chúng ta…”
“Không mất thời gian với các ngươi nữa, chiến là phân thắng bại, mười tám người cùng lên chiến đài đi”, tiếng hô hào của Hạo Thiên thế gia bị một câu nói của Diệp Thành ngắt lời, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm về phía Âm Dương thế gia và nhà họ Viên.
“Mười…mười tám người cùng lên, tên Tần Vũ này bị điên rồi sao?”, tất cả mọi người đều như bùng nổ.
“Tên này đâu có điên, hắn không biết tự lượng sức mình”, tứ phương vang lên giọng nói lạnh lùng: “Hắn chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, không nói tới việc nhà họ Viên và Âm Dương thế gia có bao nhiêu đệ tử mạnh, đến cả Bách Lý Đoan Mộc và Lý Tu Minh, chỉ cần một trong hai ra tay cũng có thể xử lý hắn rồi”.
“Hạo Thiên thế gia nhặt ở đâu ra tên nực cười này vậy chứ”?
“Đúng là không biết trời cao đất dày”.
“Có cần đến mức vậy không chứ?”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Vi Văn Trác nhếch miệng.
“Đây là đệ tử trong bảng xếp hạng đấy, không phải là những tu sĩ ở cảnh giới bình thường mà ngày thường hay gặp đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chau mày, mặc dù biết Diệp Thành có chút thực lực nhưng đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân không hề đơn giản.
“Huyền Chấn, đây…”, Hạo Thiên Huyền Hải và mấy người phía Hoa Tư lần lượt nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Tên tiểu tử này rốt cục là tên quỷ gì thế chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng lại, ông ta chăm chú nhìn lên chiến đài.
Lại nhìn sang Âm Dương thế gia và nhà họ Viên, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái nhất thời cũng không phản ứng lại, sao bọn họ có thể ngờ nổi Diệp Thành lại ngông cuồng phát ngôn khiêu khích mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân chứ.
Nên biết rằng những đệ tử mà bọn họ mời tới đều có thứ hạng cao, bất cứ ai cũng có thể đánh bại Diệp Thành.
“Thật là ngông cuồng”, một người của Âm Dương thế gia đã đứng ra: “Diệt ngươi, một mình ta là đủ”.
Nói rồi, người kia nhấc chân nhảy vọt lên chiến đài.
Phía này, nghe tiếng bàn tán xôn xao, Hạo Thiên Huyền Chấn mặt mày khó coi thấy rõ.
“Tiểu tử, gây hoạ rồi đấy”, Vi Văn Trác day trán.
“Một câu nói của ngươi khiến Hạo Thiên thế gia vào thế bị động rồi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt thở dài.
“Vậy thì chúng ta chủ động một chút”, Diệp Thành uống cạn chén rượu sau đó vặn cổ sải bước, nhún lấy đà và bay lên chiến đài rộng cả nghìn trượng.
“Tần Vũ tiểu hữu mau xuống đi, chúng ta…”
“Không mất thời gian với các ngươi nữa, chiến là phân thắng bại, mười tám người cùng lên chiến đài đi”, tiếng hô hào của Hạo Thiên thế gia bị một câu nói của Diệp Thành ngắt lời, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm về phía Âm Dương thế gia và nhà họ Viên.
“Mười…mười tám người cùng lên, tên Tần Vũ này bị điên rồi sao?”, tất cả mọi người đều như bùng nổ.
“Tên này đâu có điên, hắn không biết tự lượng sức mình”, tứ phương vang lên giọng nói lạnh lùng: “Hắn chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng, không nói tới việc nhà họ Viên và Âm Dương thế gia có bao nhiêu đệ tử mạnh, đến cả Bách Lý Đoan Mộc và Lý Tu Minh, chỉ cần một trong hai ra tay cũng có thể xử lý hắn rồi”.
“Hạo Thiên thế gia nhặt ở đâu ra tên nực cười này vậy chứ”?
“Đúng là không biết trời cao đất dày”.
“Có cần đến mức vậy không chứ?”, trên vị trí ngồi, mấy người phía Vi Văn Trác nhếch miệng.
“Đây là đệ tử trong bảng xếp hạng đấy, không phải là những tu sĩ ở cảnh giới bình thường mà ngày thường hay gặp đâu”, Hạo Thiên Thi Nguyệt chau mày, mặc dù biết Diệp Thành có chút thực lực nhưng đệ tử trong bảng xếp hạng Phong Vân không hề đơn giản.
“Huyền Chấn, đây…”, Hạo Thiên Huyền Hải và mấy người phía Hoa Tư lần lượt nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Tên tiểu tử này rốt cục là tên quỷ gì thế chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không phản ứng lại, ông ta chăm chú nhìn lên chiến đài.
Lại nhìn sang Âm Dương thế gia và nhà họ Viên, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái nhất thời cũng không phản ứng lại, sao bọn họ có thể ngờ nổi Diệp Thành lại ngông cuồng phát ngôn khiêu khích mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân chứ.
Nên biết rằng những đệ tử mà bọn họ mời tới đều có thứ hạng cao, bất cứ ai cũng có thể đánh bại Diệp Thành.
“Thật là ngông cuồng”, một người của Âm Dương thế gia đã đứng ra: “Diệt ngươi, một mình ta là đủ”.
Nói rồi, người kia nhấc chân nhảy vọt lên chiến đài.