“Ngô trưởng lão, ông còn nhớ buổi đấu giá ở chợ đen U Minh không?”, Diệp Thành lãnh đạm nói, vừa cười vừa chậm rãi đi về phía Ngô Trường Thanh.
“Có lẽ ông không ngờ người luôn đối đầu với ông lại là ta đúng không?”
“Chắc chắn ông cũng không ngờ, người luôn phá đám ông ở đại hội đấu thạch cũng là ta”.
“Không ngờ lại là ngươi”, lúc này Ngô Trường Thanh đã hiểu ra, vẻ mặt bỗng chốc trở nên u ám, dữ tợn.
“Đúng vậy, đều là ta”, nói đến đây Diệp Thành hơi dừng bước, dừng lại nơi cách Ngô Trường Thanh hơn mười trượng, hắn nở nụ cười nhẹ nhìn ông ta, vẫn thoải mái xoay cổ, ánh mắt thâm thúy còn có tia sáng quỷ dị loé lên: “Ta đã từng coi Chính Dương Tông là nhà, coi các ông là người thân, vì thế ta sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ, nhưng ta đã quá ngây thơ”.
Nói tới đây, Diệp Thành mỉm cười: “Nói thật, bị ông đuổi xuống núi không thương tiếc ta cũng không hận ông, điều ta hận là Chính Dương Tông của ông đã ra tay với người mà ta quan tâm nhất, vì thế các ông đã hoàn toàn chọc giận ta”.
Giọng Diệp Thành đều đều, từ đầu đến cuối khoé miệng hắn đều mang theo ý cười, nhưng không gian xung quanh đã có gió lạnh gào thét.
“Sao ta cảm thấy tiểu tử kia cười đáng sợ thế nhỉ?”, Ngô Tam Pháo đã lui ra khỏi kết giới chợt rùng mình.
“Ta cũng thấy thế”, Thái Ất Chân Nhân cũng bất giác rùng mình.
“Trong thế giới của kẻ mạnh, con sâu cái kiến không có quyền lên tiếng”, bên này, Ngô Trường Thanh nghe Diệp Thành nói xong, không biết là sợ hay là tức giận, ông ta gào thét: “Đây là quy luật của thế giới này”.
“Trong thế giới của kẻ mạnh, con sâu cái kiến không có quyền lên tiếng. Ừm, ta rất thích câu này”, Diệp Thành nở nụ cười u ám, nói rồi còn lè lưỡi liễm môi, nở nụ cười kỳ dị, tựa như kẻ ác đang liếm máu trên lưỡi dao.
Hắn cười rồi đầu mày chợt xuất hiện ma văn, mái tóc dài cũng chuyển sang màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khí ác ma lấy hắn làm trung tâm cuồn cuộn dâng lên tạo thành vòng xoáy, đôi mắt hắn đầy vẻ khát máu và cuồng bạo.
“Có ma đạo thật kìa”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn chòng chọc vào Diệp Thành: “Sát khí mạnh quá”.
“Tới đây đi Ngô Trường Thanh, trong kết giới này chỉ có ta và ông, giữa hai ta chỉ một người có thể đi ra”.
“Vậy ta sẽ giết ngươi”, Ngô Trường Thanh hét lên, trở tay đánh ra một chưởng.
“Ông nghĩ ta vẫn là Diệp Thành năm đó sao?”, Diệp Thành cười khẩy, không lùi mà tiến, hắn bước ra rồi tấn công bằng Bát Hoang Quyền mạnh mẽ.
Bùm!
Quyền và chưởng va chạm, cả hai người đều bay bật ra, nhưng Diệp Thành vẫn rơi vào thế yếu.
Dù hắn giết được hai tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, nhưng đó là dựa vào bí thuật ám sát hư không tuyệt diệt, nếu thật sự đối đầu thì hắn vẫn không phải đối thủ của Ngô Trường Thanh, đó là sự chênh lệch về tu vi.
Nhưng dù vậy Diệp Thành cũng vẫn tự hào, phải biết hắn đang đối mặt với người cao hơn mình cả một cảnh giới lớn.
“Giết!”
“Có lẽ ông không ngờ người luôn đối đầu với ông lại là ta đúng không?”
“Chắc chắn ông cũng không ngờ, người luôn phá đám ông ở đại hội đấu thạch cũng là ta”.
“Không ngờ lại là ngươi”, lúc này Ngô Trường Thanh đã hiểu ra, vẻ mặt bỗng chốc trở nên u ám, dữ tợn.
“Đúng vậy, đều là ta”, nói đến đây Diệp Thành hơi dừng bước, dừng lại nơi cách Ngô Trường Thanh hơn mười trượng, hắn nở nụ cười nhẹ nhìn ông ta, vẫn thoải mái xoay cổ, ánh mắt thâm thúy còn có tia sáng quỷ dị loé lên: “Ta đã từng coi Chính Dương Tông là nhà, coi các ông là người thân, vì thế ta sẵn sàng dùng tính mạng để bảo vệ, nhưng ta đã quá ngây thơ”.
Nói tới đây, Diệp Thành mỉm cười: “Nói thật, bị ông đuổi xuống núi không thương tiếc ta cũng không hận ông, điều ta hận là Chính Dương Tông của ông đã ra tay với người mà ta quan tâm nhất, vì thế các ông đã hoàn toàn chọc giận ta”.
Giọng Diệp Thành đều đều, từ đầu đến cuối khoé miệng hắn đều mang theo ý cười, nhưng không gian xung quanh đã có gió lạnh gào thét.
“Sao ta cảm thấy tiểu tử kia cười đáng sợ thế nhỉ?”, Ngô Tam Pháo đã lui ra khỏi kết giới chợt rùng mình.
“Ta cũng thấy thế”, Thái Ất Chân Nhân cũng bất giác rùng mình.
“Trong thế giới của kẻ mạnh, con sâu cái kiến không có quyền lên tiếng”, bên này, Ngô Trường Thanh nghe Diệp Thành nói xong, không biết là sợ hay là tức giận, ông ta gào thét: “Đây là quy luật của thế giới này”.
“Trong thế giới của kẻ mạnh, con sâu cái kiến không có quyền lên tiếng. Ừm, ta rất thích câu này”, Diệp Thành nở nụ cười u ám, nói rồi còn lè lưỡi liễm môi, nở nụ cười kỳ dị, tựa như kẻ ác đang liếm máu trên lưỡi dao.
Hắn cười rồi đầu mày chợt xuất hiện ma văn, mái tóc dài cũng chuyển sang màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khí ác ma lấy hắn làm trung tâm cuồn cuộn dâng lên tạo thành vòng xoáy, đôi mắt hắn đầy vẻ khát máu và cuồng bạo.
“Có ma đạo thật kìa”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn chòng chọc vào Diệp Thành: “Sát khí mạnh quá”.
“Tới đây đi Ngô Trường Thanh, trong kết giới này chỉ có ta và ông, giữa hai ta chỉ một người có thể đi ra”.
“Vậy ta sẽ giết ngươi”, Ngô Trường Thanh hét lên, trở tay đánh ra một chưởng.
“Ông nghĩ ta vẫn là Diệp Thành năm đó sao?”, Diệp Thành cười khẩy, không lùi mà tiến, hắn bước ra rồi tấn công bằng Bát Hoang Quyền mạnh mẽ.
Bùm!
Quyền và chưởng va chạm, cả hai người đều bay bật ra, nhưng Diệp Thành vẫn rơi vào thế yếu.
Dù hắn giết được hai tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, nhưng đó là dựa vào bí thuật ám sát hư không tuyệt diệt, nếu thật sự đối đầu thì hắn vẫn không phải đối thủ của Ngô Trường Thanh, đó là sự chênh lệch về tu vi.
Nhưng dù vậy Diệp Thành cũng vẫn tự hào, phải biết hắn đang đối mặt với người cao hơn mình cả một cảnh giới lớn.
“Giết!”