“Đại Sở?”, Thánh Vương người hoang dã gãi đầu, hai ba giây sau lại lắc đầu: “Ta chưa nghe bao giờ”.
“Vậy Chư Thiên Môn?”
“Chưa nghe”.
“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều thì sao?”
“Chưa từng nghe”.
“Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Huyền Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Thái Vương, Đông Hoàng, Thần Hoàng thì sao? Chắc tiền bối đã từng nghe tới rồi chứ?”, Diệp Thành thử hỏi, trong mắt tràn đầy hi vọng.
“Chư Thiên Kiếm Thần đã từng nghe, những người khác thì chưa nghe bao giờ”, Thánh Vương nói rồi lại cắn một miếng thịt rồng khác.
“Trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì thế này!”, Diệp Thành cúi xuống day mạnh đầu mày, hắn thật sự hết cách, đến Thánh Vương cũng chưa từng nghe, hắn cực kỳ nghi ngờ những nơi như Côn Luân Hư liệu có ở Chư Thiên Vạn Vực không, nếu không sao hỏi ai cũng đều chưa nghe tới như thế?
Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhìn Thánh Vương người hoang dã: “Tiền bối có biết Chư Thiên Kiếm Thần ở đâu không?”
“Đến Đại La Kiếm Tông hỏi, lũ nhóc ở đó biết”, ông ta lại quệt miệng.
“Ta biết rồi”, Diệp Thành lại nhún vai.
“Nhưng ngươi tới đó thì đừng nói quen biết ta”.
“Tại sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Thánh Vương người hoang dã.
“Mấy năm trước ta từng đánh lão tổ của chúng, đám nhóc đó thù dai lắm, lúc nào cũng nghĩ cách cho người tới đánh ta”.
“Nếu là ta thì ta cũng đánh”, Diệp Thành nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lượt, Đại La Kiếm Tông mạnh đến thế nào mà ông còn đánh cả lão tổ của người ta, quả nhiên ông rất bá đạo.
“Sao ngươi không ăn?”, thấy Diệp Thành ngẩn ra, ông ta lại hỏi.
“Ta no rồi”, Diệp Thành nhét miếng thịt rồng còn đỏ au cho Thánh Vương người hoang dã: “Cho tiền bối đấy”.
“Đây là thứ đồ bổ mà”.
“Ta đi tìm con trai ông nói chuyện đây”, Diệp Thành phủi mông đứng dậy, biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao lại là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhỉ?”, Thánh Vương người hoang dã nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, gãi đầu rồi lại thưởng thức thịt rồng, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng, ông ta có thể ăn cả mấy nghìn cân.
Bên này, Diệp Thành đã tới nơi sâu của bộ lạc người hoang dã.
Man Hùng chuyển kiếp đã ra khỏi tiên trì.
Khi Diệp Thành tới, Man Hùng đang vươn vai duỗi eo, trong xương phát ra tiếng vang răng rắc.
Cảnh giới Hoàng!
Diệp Thành quan sát Man Hùng, hắn ta có huyết mạch cực kỳ bá đạo, là một con rồng với khí huyết như biển, bá đạo hùng hậu, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm trên cơ thể hắn ta.
Diệp Thành chắc chắn ngoài Diệm Phi thì Man Hùng là người cừ khôi nhất trong số những người chuyển kiếp mà hắn tìm được, chỉ riêng bàn tay to lớn dày chắc này thôi, tung ra một chưởng thì đến tu sĩ Chuẩn Thánh cũng chưa chắc đỡ nổi.
Thấy Diệp Thành đi tới, Man Hùng không duỗi người nữa, nở nụ cười thật tươi với hắn.
Diệp Thành mỉm cười, bắn tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Man Hùng.
Đột nhiên Man Hùng run lên, hắn ta ôm đầu, thấp giọng kêu rên.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên, không ngừng hoà cùng ký ức kiếp này, chuyện cũ khi xưa dần xuất hiện trong thần hải khi ký ức được giải trừ phong ấn.
Chẳng bao lâu, cơ thể Man Hùng ngừng run, đôi mắt to như chuông đồng sững sờ nhìn Diệp Thành.
“Hoan nghênh quay lại!”
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.
“Một trăm năm rồi!”
Man Hùng bật khóc, nước mắt to bằng nắm tay lăn dài, hắn ta đột nhiên mở rộng vòng tay ôm lấy Diệp Thành.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Man Hùng không kịp chuẩn bị, làm sao hắn ta có thể ngờ được mình còn có thể đầu thai chuyển kiếp, một trăm năm dài nhường nào, hắn ta càng không thể ngờ có thể gặp lại người kiếp trước ở đây.
Lại nhìn đến Diệp Thành, mặt hắn đỏ bừng, khóe miệng chảy máu, bị Man Hùng ôm gãy hết cả xương.
Có người hoang dã vạm vỡ đi qua nhìn thấy cảnh này rồi không khỏi gãi đầu, không hiểu hai người này đang làm gì.
Đến một lúc nào đó, Man Hùng mới buông Diệp Thành ra.
Diệp Thành như nhũn ra, toàn thân tê liệt, mạnh như Thánh thể mà cũng bị ôm gãy xương.
Man Hùng cười ngượng ngùng.
Cảnh tượng tiếp theo rất cảm động, Man Hùng kéo Diệp Thành vào tiên trì, sau đó ôm thùng rượu lớn đến.
Hai người một người ở trong tiên trì, một người ở ngoài tiên trì, uống rượu mạnh của Man tộc, nói về chuyện quá khứ, còn là cảnh hai người đánh nhau ở phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, ký ức ấy vẫn rõ mồn một như ở ngay trước mắt.
Hai người dường như có vô vàn điều muốn nói, những tràng cười không ngừng phát ra.
Diệp Thành tế ra thần thức dung hợp rất nhiều chuyện của Đại Sở truyền cho Man Hùng.
Man Hùng thật sự đã gào khóc rất lớn.
Thánh Vương người hoang dã tới vài lần nhưng đều gãi đầu gãi tai, không hiểu sao quan hệ giữa hai người lại tốt đến vậy.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ra khỏi tiên trì.
Phải nói rằng tiên trì này cũng như rượu của Man tộc, bá đạo và mạnh mẽ như một ngọn lửa, tẩy luyện lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, tứ chi bách hài cho đến từng giọt Thánh huyết của hắn.
“Để ta đưa ngươi đến một nơi!”
Man Hùng uống nốt ngụm rượu cuối cùng, sau đó nói với Diệp Thành.
Diệp Thành nhảy ra khỏi tiên trì rồi đi theo hắn ta.
Hai người tới một nơi sâu hơn trong bộ lạc Man tộc.
Nơi đó có một cái hố lớn, ừm đúng là một cái hố lớn đấy, nó có bán kính lớn đến chục nghìn trượng.
Cái hố lớn ấy thứ gì cũng có, pháp khí, bí quyển, tiên thạch lấp lánh tiên quang, dưới ánh trăng đêm rực rỡ sáng ngời như một ngọn núi châu báu.
Lúc này, với khả năng đoán định của Diệp Thành cũng không khỏi giật mình, đây là một bảo tàng cực lớn đó!
Ai nói những người thân hình vạm vỡ đầu to không thông minh, ai nói người thô lỗ như đồ nhà quê, thật ra người ta rất giàu có đấy!
“Tất cả đều là bảo bối, ngươi tự chọn đi!”
Man Hùng cười thật tươi, cực kỳ hào phóng.
“Vậy ta không khách sáo nữa nhé!”
Diệp Thành nói xong thì lấy bao tải ra, nhanh nhẹn bước tới.