Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành không tránh sao?

Thấy Diệp Thành không né tránh, khán giả đều kinh hãi thót tim.

Keng!

Tất cả chỉ trong chớp nhoáng, một kiếm của Thánh tử Thần Triều đâm thẳng vào đầu mày của Diệp Thành không lệch chút nào.

Tuy nhiên điều khiến mọi người kinh ngạc là nhát kiếm tuyệt sát bá đạo của Thánh tử Thần Triều lại không phá được phòng ngự của Diệp Thành, mũi kiếm chỉ đâm được vào đầu mày của Diệp Thành hơn nửa tấc rồi không thể đâm thêm được nữa.

Shh…!

Cảnh này khiến những người theo dõi trận chiến đều hít vào một hơi khí lạnh.

Giờ phút này họ mới thực sự hiểu được vì sao Diệp Thành không tránh đi, bởi vì hắn đã biết Thánh tử Thần Triều không thể phá vỡ phòng ngự của mình.

Người ngạc nhiên nhất chính là Thánh tử Thần Triều, trong mắt là vẻ khó tin, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một kiếm tuyệt sát của mình lại chẳng là gì trong mắt Diệp Thành như thế, đến phòng ngự của hắn cũng chưa từng bị phá vỡ.

“Không mượn sức mạnh của bản thể Thần Huyền Phong thì ông còn kém xa lắm”, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm bóng đen do Thánh tử Thần Triều hình thành, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào đôi mắt u tịch chết chóc của ông ta.

Nghe được lời này, hai mắt Thánh tử Thần Triều chợt nheo lại.

Lời này của Diệp Thành mang quá nhiều ý nghĩa sâu xa, một câu ‘bản thể Thần Huyền Phong’ đã tiết lộ rất nhiều bí mật.

“Hắn đã biết mình là đạo thân của Thần Vương từ trước rồi sao?”, Thánh tử Thần Triều nhíu mày, đây là điều ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Đúng thế, lần trước khi tới Nam Sở tuyên chiến với Diệp Thành là ông ta đang có chín phần sức chiến đấu của Thần Huyền Phong.

Mà lần này cho tới bây giờ ông ta vẫn chưa mượn sức mạnh của bản thể, nếu không một kiếm lúc trước đã đủ đâm xuyên đầu Diệp Thành rồi.

Ầm!

Mọi thứ vẫn diễn ra nhanh chóng, hư thiên trong bán kính một nghìn mét bỗng chốc sụp đổ.

Ngoại đạo pháp tướng Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành xuất hiện trong thoáng chốc, nghiền ép hư thiên, lại hất văng Thánh tử Thần Triều một lần nữa.

Rầm! Rầm! Rầm!

Thánh tử Thần Triều bị đẩy lùi, mỗi bước lùi lại đều khiến hư thiên rung lên.

Mà lúc này người ông ta không còn giống bóng đen nữa mà là một bóng người mặc áo bào đen, đeo mặt nạ đen, toàn thân có khí màu đen bao quanh, trong mỗi làn khí đen dường như có tia chớp ẩn hiện.

“Muốn xem Thiên Chiếu của ta, chút sức chiến đấu này của ông vẫn chưa đủ”, Diệp Thành từng bước tiến tới, nhìn thẳng vào Thánh tử Thần Triều.

“Diệp Thành, ngươi rất mạnh”, Thánh tử Thần Triều chế nhạo.

“Sao? Không mượn sức mạnh của ông ấy thì không dùng được Phi Lôi Thần Quyết à?”, Diệp Thành ung dung cất bước, vẻ mặt bình thản, nói chính xác hơn là hắn không hề đề cao Thánh tử Thần Triều, đây chính là sự tự tin mạnh mẽ của hắn.

“Ngươi khiến ta rất ngạc nhiên đấy”, mắt Thánh tử Thần Triều gần như híp thành một đường, ông ta chắc chắn Diệp Thành đã biết bí mật của mình.

Đột nhiên một đạo u mang thô cứng phóng ra từ trên đỉnh đầu ông ta, đập vào hư thiên tạo thành một cái hố lớn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đông Lăng Thương Nguyên hỗn loạn, mây đen giăng kín trời, sấm vang chớp giật, một luồng uy áp vô song khiến thiên địa run sợ bộc phát ra từ cơ thể Thánh tử Thần Triều, toàn thân có đạo tắc được hình thành từ phù văn sấm sét, đó là sát khí vang dội cổ kim, xuất hiện dưới hình dáng này.

Thoáng chốc, đất trời kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí không khí cũng bị đóng băng.

Khí tức này… Thần Huyền Phong!

Trong mắt chư vương các đời và hậu duệ của các hoàng đế đồng thời loé lên một tia thần mang sắc bén, như thể đã nhìn thấu thứ gì đó.

“Thì ra là vậy”, Ma Vương Quỳ Vũ Cương dán mắt vào Thánh tử Thần Triều: “Truyền sức mạnh cho nhau, hắn là đạo thân”.

“Hay lắm Thần Huyền Phong, đến chúng ta cũng bị lừa”, Yêu Vương lạnh lùng nói.

“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đại Sở Hoàng Yên hít sâu một hơi.

“Ai có thể nghĩ rằng Thánh tử Thần Triều lại là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong chứ”, Long Đằng thở dài.

“Sát… Sát khí mạnh quá”, người xem tứ phía tái mặt, hai chân run run, vô thức lui về phía sau, cho dù cách rất xa họ cũng vẫn bị luồng sát khí đó làm cho hít thở không thông.

“Chín phần sức chiến đấu của Thần Vương”, Diệp Thành đi trên không, dừng lại ở nơi cách Thánh tử Thần Triều ba trăm trượng, khoảng cách này là khoảng cách cực hạn của Phi Lôi Thần, đồng thời cũng là khoảng cách cực hạn của Thiên Chiếu.

“Sức chiến đấu hiện tại của ta đã đủ chưa?”, Thánh tử Thần Triều tiến lên một bước rồi lặng lẽ biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK