Lời này vừa nói ra, Diệp Thành đang ngồi trong góc chợt ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt một hồi, sau đó hắn chạy lại đứng sau Thiên Táng Hoàng, nhìn chằm chằm bức tranh trong tay ông ấy.
Trên bức tranh là chân dung một người, người vẽ hẳn là rất dụng tâm, vẽ bức tranh sống động như thật, dù chỉ là tranh nhưng cũng mang uy lực của Đại Đế, thần mâu bao hàm cả thiên địa.
Đó là bức chân dung Tiên Võ Đế Tôn do Kiếm Thần vẽ, diện mạo của ông ấy giống hệt Diệp Thành.
Diệp Thành ngẩn ra, đầu óc choáng váng, nhìn bức họa Đế Tôn như đang nhìn chính mình, ngoài khí chất đáng kinh ngạc thì đường nét khuôn mặt đều giống hệt hắn.
“Năm xưa khi nhìn thấy Diệp Thành lần đầu tiên ở Chính Dương Tông, ta cũng rất ngạc nhiên”, Đông Hoàng Thái Tâm nói đến chuyện năm đó: “Nhưng ta không để ý lắm, trên đời có rất nhiều người giống nhau, bây giờ xem ra trong chuyện này quả thật có gì đó, có lẽ không đơn giản chỉ là trùng hợp”.
“Mang trong mình Cửu Võ Tiên Viêm của Đế Tôn, đây là minh chứng rõ nhất”, Sở Hoàng trầm tư.
“Năm xưa Đế Tôn đi quá vội vàng, Cửu Võ Tiên Viêm có lẽ là thứ duy nhất mà ngài ấy để lại”, một vị lão Chuẩn Đế vuốt râu bảo: “Còn cả Thái Cổ Hồng Hoang nữa, rốt cuộc là sự tồn tại thế nào”.
“Nếu tìm được Phục Hi, có lẽ có thể đoán ra vài điều”, một lão Chuẩn Đế khác lên tiếng: “Chỉ trách ông ta đã ứng kiếp nhập thế rồi, không để lại chút manh mối nào, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy”.
“Mọi chuyện chỉ có thể về Chư Thiên Vạn Vực rồi kết luận thôi, rất nhiều mũi nhọn đều đang hướng đến Diệp Thành, chắc chắn không đơn giản”, Viêm Hoàng nhàn nhạt nói: “Ta thật sự rất muốn được gặp vị Thánh chủ thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng này, giết được Đại Đế, trên người hắn phải ẩn giấu bí mật gây sốc nhường nào?”
Viêm Hoàng dứt lời, không một ai lên tiếng nữa, người vuốt râu, người sờ cằm, trong mắt đều loé lên tia sáng không rõ, mang theo thâm ý khó nói thành lời.
Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn vẫn đang yên lặng đứng sau lưng Thiên Táng Hoàng, ngơ ngác nhìn chằm chằm bức chân dung Đế Tôn, đầu óc rối bời, suy nghĩ đan xen rối như tơ vò.
Hôm nay không tới đây vô ích, nếu Thiên Táng Hoàng không nói ra hắn cũng không biết mình và Tiên Võ Đế Tôn còn có quan hệ này, nếu mang chuyện này ra nói, hắn có thể bốc phét tám trăm năm không ngừng nghỉ.
Các vị Chuẩn Đế đứng dậy đi ra khỏi rừng trúc, Diệp Thành vội vàng đi theo, nói chính xác hơn là đi theo Huyền Thần, hơn nữa hắn còn rất tự giác dùng thuỷ tinh ký ức lạc ấn lại hình ảnh của ông ấy.
Hiếm khi được mơ về quê hương Đại Sở, hắn phải làm chút việc gì đó có ích, chẳng hạn như mang hình ảnh của thuỷ tổ Huyền Thần về cho Diệm Phi xem, chắc chắn bà sẽ cảm động rơi lệ, chưa biết chừng còn là một chuyện công đức.
Huyền Thần bay ra khỏi Thiên Huyền Môn đi thẳng về hướng Bắc, tốc độ của Diệp Thành cũng không chậm, cả hai như hình với bóng.
Cứ thế, hai người một trước một sau tới một sơn cốc yên tĩnh, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Diệp Thành dừng lại, hắn nhận ra sơn cốc này, năm xưa khi hắn ở Đại Sở đã từng tới đây, đây là Lạc Thần Uyên, nơi Diệm Phi quy tịch, Huyền Thần còn từng báo mộng cho hắn tới đây dâng hương.
Tất cả đều là chuyện xưa cũ, lần này nhớ lại khiến hắn rất xúc động, năm tháng bể dâu, thời gian đằng đẵng.
Khi hắn đang hoài niệm thì Huyền Thần đã lặng lẽ ngồi trước căn nhà trúc, lấy bình rượu ra và uống một mình.
Trở về quê hương lần nữa, Huyền Thần khí thế ngạo nghễ bát hoang khi xưa giờ đây lại như ông lão tuổi xế chiều mang theo bao tang thương của trần thế, một mình ở lại nơi đây nhớ về chuyện xưa cũ, Lạc Thần Uyên vẫn là Lạc Thần Uyên, nhưng cảnh còn người mất, Huyền Thần vẫn là Huyền Thần năm xưa, chỉ còn thiếu Diệm Phi.
Diệp Thành thở dài, ngồi xuống bên cạnh Huyền Thần, dù rất muốn nói cho Huyền Thần rằng Diệm Phi của ông vẫn còn sống, nhưng dù sao giấc mơ cũng là giấc mơ, hắn không thể kết nối với hiện thực, chỉ có thể không ngừng lạc ấn hình ảnh.
Không biết đến khi nào hắn mới đứng dậy, chắp tay hành lễ với Huyền Thần rồi từ từ rời khỏi Lạc Thần Uyên.
Nhưng vừa ra khỏi sơn cốc, hắn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là ý thức thể huyễn ảo đang từ nơi xa tới, vẻ đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì thấy không ngờ lại là Nhược Thiên Chu Tước.
Diệp Thành sửng sốt, Nhược Thiên Chu Tước cũng sửng sốt.
Ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, giấc mơ thoáng chốc biến mất, hai người lần lượt tỉnh lại.
Cũng như ở U Đô năm đó, Diệp Thành vừa mở mắt đã thấy Nhược Thiên Chu Tước xuất hiện trước mặt mình như một bóng ma, đôi mắt đẹp như nước nhìn hắn chằm chằm với nét mặt khó nói thành lời.
Diệp Thành bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, trong lòng rất ngạc nhiên, không ngờ lại gặp Nhược Thiên Chu Tước trong mơ, hơn nữa còn chưa kịp nói lời nào đã bị đưa về hiện thực.
Hắn lấy thuỷ tinh ký ức ra đưa cho Diệm Phi, không giải thích bất cứ điều gì.
Nhược Thiên Chu Tước nhận lấy, thân thể mảnh mai khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp còn có sương mù lượn quanh, bà không hỏi nhiều, vì biết trong thuỷ tinh ký ức lạc ấn hình ảnh của ai, chỉ trách bà tới quá muộn, còn chưa vào Lạc Thần Uyên đã cùng Diệp Thành thoát khỏi giấc mơ, thật sự đáng tiếc.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, bà lặng lẽ quay người, tìm một nơi yên tĩnh, yên lặng ngắm nhìn Huyền Thần.
Diệp Thành gãi đầu, không làm phiền bà, nhìn xung quanh nhưng không thấy Xích Dương Tử đâu, nhìn khắp Phượng Hoàng tiên cốc rộng lớn cũng chẳng thấy bóng dáng ông ta.
Hắn chợt muốn mắng người, hắn vốn định đưa Xích Dương Tử đi cùng để tìm người chuyển kiếp, giống như đạo thân của Kiếm Thần năm xưa, mượn uy thế Chuẩn Đế của ông ta để bớt đi phiền phức, không ngờ vừa tỉnh lại thì Xích Dương Tử đã đi mất, trước khi đi cũng chẳng nói một lời.