Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bang!

Âm thanh của tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, một đao đỉnh phong của Diệp Thành hoàn toàn thất bại, đao mang kia tan vỡ, đến cả hắn cũng bị ngã giữa hư thiên.

Thiên chiếu!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái mở ra.

Đột nhiên, bàn tay đang giáng xuống kia có ngọn lửa màu đen bùng lên.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là thiên chiếu hoả diệm kéo dài không tới ba giây đã tắt ngúm.

“Thần thông mạnh quá”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn tứ phương, hi vọng có thể tìm thấy người thi triển thuật.

“Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao phải diệt ngươi”, trong hư vô tiếp tục vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng này.

Lòng bàn tay đang giáng xuống kia còn có vòng xoáy hỗn độn xuất hiện với sức thôn tính mạnh mẽ giống như thể muốn nuốt chửng mọi vật trên thế gian, bất cứ sinh linh nào trước mặt nó đều như thể không có sức chống lại.

A…A…!

Không lâu sau đó, tiếng thét khủng khiếp hình thành nên cả làn sóng, rất nhiều tu sĩ còn đang ngỡ ngàng đã bị hút vào vòng xoáy, cơ thể còn chưa bị hút vào trong nhưng đã hoá thành tàn tro.

Trốn đi!

Thấy vậy, rất nhiều người bỏ chạy tán loạn, bàn tay kia quá dị thường, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay ấy thật sự khiến người ta phải sợ hãi.

Giả thần giả quỷ!

Diệp Thành hắng giọng, hắn không lùi mà tiến, giống như một đạo kim mang cái thế xuyên vào vân tiêu, không cần vòng xoáy hỗn độn kia hút vào mà hắn tự sát phạt vào trong.

Sau khi Diệp Thành sát phạt vào trong, vòng xoáy hỗn độn trong lòng bàn tay kia mới khép lại, bàn tay giáng từ trên trời xuống như hoàn thành sứ mệnh, không ngừng thu về hư thiên.

Chết đi! Chết đi!

Thấy bàn tay kia thu về, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương cùng Yêu Vương, Huyết Vương mặt mày tôi độc thấy rõ, những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều cười như ác ma.

Rầm!

Thế nhưng khi bọ họ đang bật cười thì trong bàn tày kia lại vang lên tiếng động dữ dội.

Rầm! Đoàng!

Tiếp đó, tiếng động này liên tiếp vang lên hết sức chói tai, bàn ta kia mặc dù nuốt chửng Diệp Thành nhưng bên trong đó lại không ngừng vang lên tiếng động.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn, mặc dù Diệp Thành sát phạt vào trong nhưng rõ ràng hắn vẫn còn sống để ra ngoài, lúc này hắn đang làm loạn trong đó, xem ra động tĩnh cũng không vừa.

Mở! Mở cho ta!

Diệp Thành hằn lên như tiếng sấm rền vang chấn động đất trời.

Hắn quả thực đang làm loạn bên trong bàn tay kia, từng chưởng từng chưởng đánh ra tạo thành lỗ hổng trong bàn tay đó.

Mẹ kiếp, đúng là hung hãn!

Nhìn cảnh tượng này, Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, hắn có thể nhìn ra sự bất phàm của bàn tay kia, đến hắn khi gặp phải cũng sẽ gặp biến cố, Diệp Thành đúng là sinh khí dồi dào.

Mở cho ta!

Lại là tiếng gằn giọng chất động đất trời, bàn tay kia nứt ra, Diệp Thành giống như mãnh thú hồng hoang sát phạt ra ngoài.

Diệp Thành xông ra ngoài sau đó lập tức huyễn hoá ra hai bàn tay màu vàng kim to chừng cả trăm trượng, cứ thế nắm chặt lấy bàn tay dị thường đã bị hắn tàn phá.

Xuống cho ta!

Diệp Thành khí huyết sục sôi, hắn ngự động hai bàn tay màu vàng kim cứ thế bạt tới khiến bàn tay đang giáng từ hư không xuống cứ thế bị túm chặt khiến cả hư không nứt lìa.

Shhh!

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đã né đi rất xa, lần lượt hít vào một hơi khí lạnh, mẹ kiếp, tên này mới hung hãn làm sao.

Phụt!

Lúc này, bên trong một rặng núi sâu ở một phương, kẻ mặc y phục tím phun ra cả ngụm máu.

Hình thái của hắn rất dị thường, vốn là đôi mắt hỗn độn, trong đó còn có một con mắt biến thành hố đen, vì để bắt được Diệp Thành mà con mắt đó phải trả giá thảm khốc.

“Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, kẻ mặc y phục tím mặt mày hung tợn như ác ma.

Ừm?

Trong lúc này, Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng.

Nơi đó, kẻ mặc y phục tím với vầng sáng bao quanh, ngưng tụ thành một bóng người, cô ta giống như một nữ vương cái thế, phong hoa tuyệt đại, có lúc lại giống như thần nữ hạ phàm, không nhuốm bụi trần.

Thân thể cô ta lúc ẩn lúc hiện, giống như người bước ra từ mộng ảo khiến người ta chỉ có thể mong chờ mà không thể với tới.

Nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là hình nộm Tử Huyên của Diệp Thành sao? Ồ không đúng, nói chính xác hơn thì cô ta chính là một phần tàn hồn của nữ đế Đông Hoa.

Đúng là âm quỷ không tan!

Kẻ mặc y phục tím nghiến răng, đứng phắt dậy bay ra khỏi ngọn núi.

Rầm!

Hắn vừa ra khỏi ngọn núi thì rặng núi này liền bị một chưởng của Tử Huyên dẹp bằng.

Phía trước kẻ mặc y phục tím có một người huyễn hoá ra, chắn trước mặt hắn, khuôn mặt đeo thêm lớp mặt nạ máu đen, tay cầm sát kiếm màu đỏ, thần thái đờ đẫn, đôi mắt vô hồn.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Hồng Trần sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK