Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Dưới bầu trời, mọi vật im lặng, chim không kêu, chuột không trộm thức ăn.

Khu vườn nhỏ của thành cổ cũng yên tĩnh như vậy, hơn nữa còn yên tĩnh đến mức kỳ dị, kỳ dị đến mức rùng rợn.

Bên kia, Cơ Tuyết Băng ngồi dưới gốc cây linh quả, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm một hướng, tuy đan hải bị cấm chế, không có chút linh lực nhưng sát khí vẫn thoát lan.

Bên này, Diệp Thành tìm một góc nhỏ ngồi xổm ở đó, hai tay che mặt, trông như phạm phải tội gì, da mặt hắn dày như thế mà lúc này cũng xấu hổ, khả năng ăn nói mồm mép tép nhảy như hắn mà lúc này cũng không thể giải thích được.

Kẻ chuyên đi gài bẫy người khác cũng có lúc bị bẫy lại, cả đời anh minh mà lại bị bẫy đến mức chỉ còn lại bốn từ ‘không biết xấu hổ’.

“Làm cô ta!”

Thái Hư Cổ Long vẫn đang la hét, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

“Cút!”

Diệp Thành lại chửi, nếu lúc này Thái Hư Cổ Long ở bên cạnh thì hắn sẽ không chút do dự đánh cho tóc tên này từ ngôi ba bảy lệch về ngôi ba tám.

Xuỳ!

Thái Hư Cổ Long ngoáy tai, phản bác: “Mỹ nữ đó, mỹ nữ tuyệt thế bị ngươi lừa, thế mà ngươi còn chê mình chịu thiệt cái gì! Mặt mũi cũng chẳng cần còn giả vờ trong sáng cho ai xem?”

“Được rồi, ngươi chờ đó cho ta”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, khí huyết bỗng chốc dâng trào, sức chiến đấu mạnh mẽ truyền đến chín phân thân.

Ngay sau đó, chín phân thân vẫn đang hấp thu đại địa tinh nguyên trên đại địa linh mạch đều nhảy dựng dậy.

Tiếp nữa, chín phân thân đào một cái lỗ trên mặt đất, bắt đầu cởi quần, để lộ từng cây gậy vừa to vừa thẳng.

Cuối cùng, trong thế giới dưới lòng đất ở Chính Dương Tông vang lên tiếng nước chảy, ồ không, chính xác hơn là tiếng đi tiểu.

Mẹ kiếp!

Ngay lập tức, tiếng gào thét inh ỏi vang vọng khắp thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông, lần này Thái Hư Cổ Long bị tưới đẫm, mùi hương thì… Chậc chậc chậc!

Sau một khúc đệm nhỏ, Diệp Thành sảng khoái bước vào căn lầu các.

Trong lầu các, Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân đã luyện thi thể Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải thành Âm Minh tử tướng.

Giờ phút này, hai Âm Minh tử tướng đang đứng thẳng tắp ở đó, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt rỗng tuếch vô hồn, là xác chết nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh, giải quyết tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong không phải chuyện gì khó.

“Ừm, làm tốt lắm”, Diệp Thành sờ cằm, đi quanh hai người bọn họ một vòng, thi thoảng lại đưa tay gõ nhẹ, tuy không hoàn hảo bằng Âm Minh tử tướng do bản tôn là hắn tự luyện, nhưng cũng rất ổn.

“Ta ban tên cho các ngươi đây, Thuỷ Thiên Chu, Địa Diệt”, Diệp Thành nở nụ cười.

Cộng thêm Lôi Viêm, Hoả Chân, Kim Hiệt và Phong Dực, hắn đã luyện chế được sáu Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, không tính Lôi Viêm đã tặng cho Sở Linh, hiện tại hắn đã có năm Âm Minh tử tướng.

“Đội hình này rất tuyệt vời”, Diệp Thành cười khà khà: “Lại có thể ra ngoài huênh hoang rồi”.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã về, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm đông người, ai cũng là nhân tài trẻ tuổi, tu vi đều ở cảnh giới Linh Hư, khí thế cũng mạnh hơn người cùng cảnh giới rất nhiều.

“Đều là nhân tài”, ánh mắt Diệp Thành sáng quắc nhìn những người mà Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn dẫn đến, bọn họ đều là người của Thanh Vân Tông.

Hơn nữa, trong số những người này còn có mấy người mà hắn biết, vì trong cuộc thi tam tông hắn đã từng gặp, đều là người trong số chín đại đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, tuy thứ hạng không bằng Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, nhưng cũng rất có thiên phú.

Khi Diệp Thành quan sát bọn họ thì bọn họ cũng quan sát hắn.

Đặc biệt là mấy người quen biết Diệp Thành trước đó, trong mắt ai cũng là vẻ cảm thán, kinh ngạc.

Khi đến, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã nói cho họ biết thân phận thật, cùng thế lực mà Diệp Thành đang nắm trong tay, ai nấy đều giật mình sửng sốt.

Vị trước mặt bọn họ là sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, còn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, dù là thân phận nào hay mỗi chuyện mà hắn làm đều là chuyện lớn kinh thiên động địa, ba thân phận cùng hợp lại trong một người đã giải thích được rất nhiều chuyện.

“Tham kiến Thánh chủ”, ngay sau đó, mọi người đều thành khẩn chắp tay hành lễ.

“Giữa chúng ta không cần phải giả dối đâu”, Diệp Thành lập tức xua tay, lấy ra mấy chục bộ bí pháp và mấy chục món binh khí thượng phẩm: “Đây, ta chưa bao giờ keo kiệt với người của mình, thoải mái chọn đi”.

“Thoải mái chọn ạ?”

“Đương nhiên, cứ thoải mái”.

“Tốt quá rồi, he he”, mọi người lập tức xúm lại, Diệp Thành đã hào phóng như vậy thì bọn họ cũng không cần phải giả bộ nữa.

“Mỗi người một túi”, Diệp Thành lại lấy thêm mấy chục túi đựng đồ ra.

Mọi người vội vàng nhận lấy, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy đan dược bên trong, trái tim nhỏ bé của bọn họ vẫn đập thình thịch, Đan Thánh có khác, hào phóng vô cùng.

Lúc này bọn họ đã hoàn toàn tin lời Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói.

Ban đầu bọn họ còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thành hào phóng đúng như lời hai người kia nói.

Lúc này mọi người nào còn không phục, trong lòng lập tức tràn đầy nhiệt huyết, trước kia ở Thanh Vân Tông bọn họ sẽ không có vinh dự lớn thế này, họ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ được Diệp Thành ưu ái thế này, làm cho bọn họ cảm thấy bản thân vẫn rất có tiềm lực.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã chọn xong binh khí và bí pháp.

Tiếp đó tới lượt tiên hoả và thiên lôi ra sân.

A!

A!

Không lâu sau, tiếng la hét đinh tai nhức óc vọng lại từ căn lầu các.

Bên ngoài, Cơ Tuyết Băng nghe những tiếng hét này thì không khỏi nhíu mày lần nữa, vẻ mặt vẫn rất kỳ lạ.

Ngay từ lúc Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn dẫn mấy người kia tới là cô ta đã nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, tự hỏi sao Tần Vũ do Diệp Thành đóng giả lại qua lại gần gũi với đệ tử của Thanh Vân Tông thế?

Không bao lâu, Chu Ngạo và những người khác lần lượt đi ra.

Còn mấy chục đệ tử mà hai người dẫn về đều thần thái phấn chấn, quan trọng nhất là khí thế của họ đã mạnh hơn gấp mấy lần lúc trước, khiến Cơ Tuyết Băng lại lần nữa phải kinh ngạc.

Tất nhiên khi nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, mọi người lại tặc lưỡi cảm thán, nhìn thấy Cơ Tuyết Băng bị trói ở đây, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng họ vẫn không khỏi thở dài cảm thán.

“Cảm giác như đang mơ vậy”, nhìn Cơ Tuyết Băng, mọi người lại bắt đầu không kìm được thở dài.

“Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết đó!”

“Ta nói mà, đi theo lão đại là chuẩn, cấm có sai”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều cười bảo.

“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành từ lầu các đi ra, hắn lắc đầu rồi lại vuốt tóc: “Ta…”

“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người đi, quá hạn không chờ”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị tiếng nói từ phương xa vọng lại cắt ngang.

“Động tác khá nhanh đấy”, Diệp Thành sờ cằm cười ung dung, hắn có thể nghe ra được đó là giọng của Chung Ly.

Nhưng hắn cười một lúc thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Cơ Tuyết Băng.

“Nhìn ta làm gì, lần này không phải ta”, Diệp Thành vô tội xoè tay, nhún vai.

“Không phải ngươi thì cũng liên quan đến ngươi”, ánh mắt Cơ Tuyết Băng càng lạnh lùng hơn, không biết là tức vì người của Chính Dương Tông lại bị bắt hay vì chuyện tối qua.

“Câu này của cô sai rồi”, Diệp Thành đáp trả: “Đúng là ta đã từng bắt trói người, nhưng không thể cứ liên quan đến bắt trói người là lại đổ trách nhiệm lên đầu ta! Muốn trách thì chỉ trách bình thường Chính Dương Tông cô làm quá nhiều chuyện xấu, có quá nhiều kẻ thù. Nhìn xem, lại nữa rồi kìa! Đây gọi là báo ứng hiện đời”.

“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng nghẹn họng bèn quay đầu đi, thề sẽ không bao giờ nói chuyện với Diệp Thành nữa, bởi vì da mặt người này quá dày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK