Khốn kiếp!
Mới sáng sớm, trong đại điện Chính Dương Tông đã vọng lại tiếng gầm thét của Thành Côn.
Trước đó trong trận hỗn chiến ba tông, Chính Dương Tông của ông ta tổn thất nặng nề, sau đó Cơ Tuyết Băng bị bắt, mà sau khi giao tiền chuộc cũng không cứu được người, đến giờ vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của cô ta.
Hai chuyện này vốn đã khiến ông ta tức giận không có chỗ trút, bây giờ đệ tử của Chính Dương Tông lại bị bắt, ông ta tức đến mức phổi sắp nổ tung.
“Rõ ràng là có người đang nhắm vào Chính Dương Tông”, Ân Trụ nói với vẻ mặt u ám.
“Khả năng cao lại là Tần Vũ”, một trưởng lão lạnh lùng nói: “Ngoài hắn ra, còn ai có gan lớn như vậy nữa!”
“Chưa chắc”, một trưởng lão áo tím lên tiếng: “Bây giờ chúng ta đã hạ lệnh truy nã hắn khắp thiên hạ, hắn sẽ không ngu ngốc ra mặt dùng lại chiêu cũ đâu, khả năng là có người dùng thân phận của hắn bắt trói đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta”.
“Liệu có phải người của Hằng Nhạc Tông hay Thanh Vân Tông không?”
“Khả năng này rất cao”, có người nói: “Ba tông hỗn chiến, ba tông đều thảm, ba nhà đều tức nghẹn. Bây giờ Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông đang âm thầm liên hợp dưới sự cố gắng của phía Thông Huyền, bọn họ có lý do để làm chuyện này”.
“Những chuyện này nói sau đi!”, Ân Trụ hít sâu một hơi: “Cử người đón Hàn Tuấn về đã! Hắn là đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông, thiên phú rất cao, không thể để kẻ khác giết con tin được”.
“Đi chuộc Hàn Tuấn”, Thành Côn trầm giọng ra lệnh: “Còn nữa, nhớ phải điều tra thật kỹ lai lịch kẻ đó”.
“Rõ”.
…
Lại là đỉnh núi Khung Sơn, mọi người đã tập trung đông nghịt, bao phủ cả đất trời.
Nhìn từ xa đã thấy có người ngồi vắt vẻo trên tảng đá, đó là một phân thân, hơn nữa sau khi nhìn thấy mặt, mọi người phát hiện là phân thân của Chung Ly.
Mà bên cạnh phân thân của Chung Ly còn có một đệ tử trẻ tuổi bị phong ấn bởi phù chú, nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, bởi vì hắn ta chính là Hàn Tuấn – đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông.
Mà lúc này Hàn Tuấn vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Tối qua hắn ta làm xong nhiệm vụ trở về tông môn, còn chưa đến cửa nhà đã bị bắt, bị thanh gậy sắt gõ vào ngất xỉu, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở đây.
“Làm gì vậy? Lại bắt đệ tử của Chính Dương Tông à?”, tiếng thảo luận nối tiếp nhau, hơn nữa ánh mắt mọi người đều tập trung trên phân thân của Chung Ly.
“Người này là ai? Lá gan không nhỏ nhỉ!”
“Không phải là Tần Vũ đóng giả đấy chứ?”, có lão tu sĩ nhẹ nhàng vuốt râu: “Bí pháp che giấu rất kỹ, ta cũng không nhìn ra được khuôn mặt thật của người này”.
“Nếu là Tần Vũ thật thì lại định nhận tiền chuộc mà không thả người nữa à?”
“Quan tâm hắn có phải Tần Vũ không làm gì! Lần này chắc Chính Dương Tông tức nổ phổi luôn ấy!”, có người cảm thán: “Lần trước là Tần Vũ bắt cóc Cơ Tuyết Băng, bây giờ người này lại bắt cóc đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông. Thế giới này làm sao vậy?”
“Đây gọi là báo ứng hiện đời, ai bảo bình thường bọn họ ngông nghênh, kiêu ngạo quá!”
Bùm! Đùng! Đoàng!
Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên từng tiếng nổ ầm, cao thủ của Chính Dương Tông đã tới, nhưng người đi đầu lại là trưởng lão cảnh giới Không Minh đỉnh phong.
Đội hình thế trận lần này của bọn họ nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể trách thân phận của Hàn Tuấn không thể so sánh với Cơ Tuyết Băng. Hắn ta chỉ là đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, một kẻ thân phận thấp kém như này không đáng để Chính Dương Lão Tổ đích thân tới.
Chẳng bao lâu, cao thủ của Chính Dương Tông đã tới đỉnh Khung Sơn.
Tiếp theo là tiếng gầm thét của kẻ mạnh Chính Dương Tông, bọn họ gào thét năm phút vẫn chưa dừng lại.
Phân thân của Chung Ly mặc kệ, bắt người của người ta còn không cho người ta gào thét trút giận?
Nhưng những điều này cũng chỉ vô dụng, tiền cần đưa vẫn phải đưa, ta dám bắt trói đệ tử của Chính Dương Tông còn sợ các ngươi báo thù à? Hù doạ ta không có tác dụng đâu, không đưa tiền thì miễn bàn.
Cuộc giao dịch lần này diễn ra suôn sẻ, Chung Ly cũng không quá đáng lắm, chỉ đòi hai triệu linh thạch và vài viên đan dược cùng vài món binh khí mà thôi.
Hơn nữa, Chung Ly có tiết tháo hơn Diệp Thành nhiều, ông ta thật sự tiền trao cháo múc, giao dịch cực kỳ suôn sẻ, phân thân của Chung Ly nhận tiền xong cũng lập tức biến mất.
“Điều tra cho ta!”
Sau khi phân thân của Chung Ly đi, đỉnh Khung Sơn vang lên tiếng hét giận dữ.
Nhưng cảnh tượng này vẫn khiến người xem sảng khoải, bình thường Chính Dương Tông hung hăng càn quấy, hiếm khi có người khiến chúng tấm tức, nhìn thôi mọi người cũng thấy thoải mái, cực kỳ thoải mái.
Nhưng khi mọi người đang vui vẻ thì lại có một giọng nói khác truyền khắp Nam Sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người, quá hạn không chờ”.
Mẹ kiếp!
Người vừa rời khỏi núi Khung Sơn nghe thấy câu này lập tức thốt ra tiếng chửi thề.
Mà cao thủ của Chính Dương Tông vừa chuộc được Hàn Tuấn nghe xong lời này thì giận tím mặt, bọn họ mới đi được nửa đường, còn chưa về đến tông môn.