Mục tiêu của Diệp Thành là thành cổ gần nhất, hắn vẫn muốn đến thành cổ Hỗn Long để quét sạch hang ổ của Chính Dương Tông.
Một toà thành cổ hùng vĩ đã hiện ra trước mắt.
“Không biết hai nữ nhân kia có còn đánh nhau không?”, Diệp Thành thầm nghĩ như vậy trong lòng, sải bước đi về phía thành cổ kia.
Nhưng hắn vừa nhấc chân thì nửa khoảng không trên đầu đã sụp xuống, bị một bàn tay lóng lánh khổng lồ nghiền nát.
Bàn tay đó quả nhiên uy lực vô biên, bao trùm cả trời đất, thần hà bao quanh bàn tay, trong lòng bàn tay dường như còn có thể nhìn thấy rất nhiều dị tượng đẹp đẽ đan xen, một chưởng mạnh mẽ như vậy khiến cho đất trời thất sắc.
Diệp Thành biến sắc, bởi vì bàn tay lăng thiên ập xuống ấy theo hắn mà tới.
Hắn nhẩm niệm gọi Đại La Thần Đỉnh để nó lơ lửng trên đầu, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bao phủ cơ thể, đồng thời hắn còn gọi ra rất nhiều binh khí khác, binh khí nào cũng phát huy uy lực, sức mạnh đan xen ngưng tụ thành lá chắn khổng lồ bảo vệ hắn.
Bang!
Bàn tay ngọc hạ xuống, Đại La Thần Đỉnh lập tức bay đi.
Rắc! Bang! Bịch!
Sau đó hàng trăm binh khí dường như không chịu nổi áp lực từ bàn tay ấy, cái thì nổ tung tại chỗ, cái thì rơi khỏi hư không, cái lại bị dập tắt thần quang, tất cả màu sắc đều biến mất.
Phụt!
Diệp Thành hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên hư không xuống, mặt đất lún thành một cái hố sâu.
“Là nữ tử mặc đồ trắng khi nãy”, Diệp Thành loạng choạng đứng dậy, hắn đã nhận ra kẻ nào ra tay đánh mình.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì hư không đã bị bóp méo, một bóng dáng áo trắng từ từ bước ra, đứng trong khoảng không cao vút hoàn mỹ thánh khiết tựa như huyền nữ cửu thiên, không hề dính bụi trần.
“Tiền bối, trước đây chúng ta không có thù, gần đây cũng không có oán, người làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng.
“Thánh chủ Viêm Hoàng đúng là hay quên!”, nữ tử áo trắng nói với giọng điều lạnh tanh, nhưng giọng lại rất dễ nghe, tựa như tiên khúc.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt.
Bây giờ về cơ bản hắn đã xác định rằng nữ tử áo trắng này nhằm vào mình, ngay cả thân phận Thánh chủ Viêm Hoàng của hắn cũng biết rõ, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
“Đi theo ta có lẽ sẽ phải chịu ít khổ hơn đấy”, nữ tử áo trắng cúi xuống nhìn Diệp Thành, giọng nói nhẹ như bay.
“Muốn ta đi theo thì ít nhất tiền bối cũng phải nói cho ta biết người là ai chứ!”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngoan ngoãn làm theo, tuy nữ tử áo trắng này mạnh nhưng hắn cũng đâu dễ bắt nạt, hắn có hai Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, đủ sức chiến đấu một trận.
Hơn nữa, cho dù Lôi Viêm và Phong Dực không được thì chẳng phải hắn vẫn còn cấm thuật Tiên Luân bá đạo sao? Có con át chủ bài này, hắn cực kỳ tự tin.
Một toà thành cổ hùng vĩ đã hiện ra trước mắt.
“Không biết hai nữ nhân kia có còn đánh nhau không?”, Diệp Thành thầm nghĩ như vậy trong lòng, sải bước đi về phía thành cổ kia.
Nhưng hắn vừa nhấc chân thì nửa khoảng không trên đầu đã sụp xuống, bị một bàn tay lóng lánh khổng lồ nghiền nát.
Bàn tay đó quả nhiên uy lực vô biên, bao trùm cả trời đất, thần hà bao quanh bàn tay, trong lòng bàn tay dường như còn có thể nhìn thấy rất nhiều dị tượng đẹp đẽ đan xen, một chưởng mạnh mẽ như vậy khiến cho đất trời thất sắc.
Diệp Thành biến sắc, bởi vì bàn tay lăng thiên ập xuống ấy theo hắn mà tới.
Hắn nhẩm niệm gọi Đại La Thần Đỉnh để nó lơ lửng trên đầu, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bao phủ cơ thể, đồng thời hắn còn gọi ra rất nhiều binh khí khác, binh khí nào cũng phát huy uy lực, sức mạnh đan xen ngưng tụ thành lá chắn khổng lồ bảo vệ hắn.
Bang!
Bàn tay ngọc hạ xuống, Đại La Thần Đỉnh lập tức bay đi.
Rắc! Bang! Bịch!
Sau đó hàng trăm binh khí dường như không chịu nổi áp lực từ bàn tay ấy, cái thì nổ tung tại chỗ, cái thì rơi khỏi hư không, cái lại bị dập tắt thần quang, tất cả màu sắc đều biến mất.
Phụt!
Diệp Thành hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên hư không xuống, mặt đất lún thành một cái hố sâu.
“Là nữ tử mặc đồ trắng khi nãy”, Diệp Thành loạng choạng đứng dậy, hắn đã nhận ra kẻ nào ra tay đánh mình.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì hư không đã bị bóp méo, một bóng dáng áo trắng từ từ bước ra, đứng trong khoảng không cao vút hoàn mỹ thánh khiết tựa như huyền nữ cửu thiên, không hề dính bụi trần.
“Tiền bối, trước đây chúng ta không có thù, gần đây cũng không có oán, người làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng.
“Thánh chủ Viêm Hoàng đúng là hay quên!”, nữ tử áo trắng nói với giọng điều lạnh tanh, nhưng giọng lại rất dễ nghe, tựa như tiên khúc.
Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt.
Bây giờ về cơ bản hắn đã xác định rằng nữ tử áo trắng này nhằm vào mình, ngay cả thân phận Thánh chủ Viêm Hoàng của hắn cũng biết rõ, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
“Đi theo ta có lẽ sẽ phải chịu ít khổ hơn đấy”, nữ tử áo trắng cúi xuống nhìn Diệp Thành, giọng nói nhẹ như bay.
“Muốn ta đi theo thì ít nhất tiền bối cũng phải nói cho ta biết người là ai chứ!”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngoan ngoãn làm theo, tuy nữ tử áo trắng này mạnh nhưng hắn cũng đâu dễ bắt nạt, hắn có hai Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, đủ sức chiến đấu một trận.
Hơn nữa, cho dù Lôi Viêm và Phong Dực không được thì chẳng phải hắn vẫn còn cấm thuật Tiên Luân bá đạo sao? Có con át chủ bài này, hắn cực kỳ tự tin.