Đó là Diệp Thành, không biết tại sao hắn lại rơi vào đây, cũng không biết tại sao lại bị treo trên cây.
Ánh trăng chiếu xuống, thánh thể hắn run rẩy, trong đan hải có hai luồng tiên khí tuôn ra, hóa thành một hình bóng xinh đẹp: áo trắng như tuyết, không vương bụi trần, quanh người còn có phượng hoàng bay múa nhẹ nhàng.
Cô gái này chính là Huyền Nữ chuyển thế, bản thể chính là một cây Phượng Hoàng Linh Lung, năm đó được Diệp Thành tìm được, vẫn chưa hóa thành hình người, vẫn luôn được Diệp Thành nuôi dưỡng, lần này mới hóa thành hình người.
Huyền Nữ ra tay, đưa Diệp Thành đang treo trên cây xuống, đặt lên đám mây.
Màn đêm yên tĩnh, cô ta cười yếu ớt nhìn Diệp Thành, nhẹ nhàng gạt ra sợi tóc bạc trắng của Diệp Thành, vuốt ve khuôn mặt đầy tang thương, đôi mắt mơ màng, như si như mê.
Cô ta ở đan hải của Diệp Thành ba năm, sớm đã có tâm trí, cũng biết mình chuyển thế, cô ta cũng không khiếp sợ như trong tưởng tượng, nhưng nhìn Diệp Thành, cô ta bất giác nhớ lại chuyện kiếp trước.
Cô ta là Đan Chi Huyền Nữ, cao cao tại thượng, bị Diệp Thành đánh bại ở đại hội đấu đan tại Đan Thành, cũng bị hắn cướp mất trái tim thiếu nữ, năm đó, cô ta và Lạc Hi tiến vào lò đan, giúp hắn thăng cấp thành công.
Diệp Thành tỉnh lại, nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi mắt dao động nhìn trái nhìn phải xung quanh, đây không phải di tích cổ xưa, cảnh tượng trông rất xa lạ, hắn chắc chắn là chưa từng đến đây.
“Huynh tỉnh rồi”. Huyền Nữ khẽ cười, giọng điệu dịu dàng, có chút ngượng ngùng và đỏ mặt.
“Ba năm rồi, cuối cùng cô cũng hóa thành hình người rồi, vẫn xinh đẹp như vậy”. Diệp Thành dời mắt, nhưng lại khẽ nhíu mày: “Cô đợi một lát, đầu óc có chút mơ hồ, để ta bình tĩnh lại”.
Huyền Nữ cũng nghe lời, ngồi dưới gốc cây cổ thụ, lấy một cái gương nhỏ, chỉnh trang trước gương, thi thoảng cũng nghiêng mắt, cười mỉm nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành quả thực có chút mơ hồ, ký ức có chút hỗn loạn, hắn nhớ ở di tích cổ xưa, có rất nhiều tà linh, mọi người hợp lực cùng giết, cuối cùng lại cảm thấy như bị đẩy vào ảo cảnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngẫm qua ngẫm lại, vẻ mặt hắn cũng tỉnh táo hơn, giật mình ngẩng đầu, nhìn quần áo bản thân hỗn loạn, xong việc vẫn không quên kéo quần, nhìn “cậu em” bên trong quần của mình, tên kia vẫn hùng tráng như vậy, đứng thẳng đầy phấn chấn.
Bất giác, hắn khẽ nhếch miệng, theo bản năng nhìn sang Huyền Nữ đang ngồi kế bên, khàn giọng nói: “Cô ở trong đan hải ta, vậy chuyện xảy ra ở Thương Lan Giới, cô có biết không?”
“Biết…. Biết chứ!”. Huyền Nữ đỏ mặt, sao cô ta không biết được, hay nói cách khác là cô ta thấy từ đầu tới cuối, hình ảnh ướt át kia thật sự càng nghĩ càng xấu hổ, quá nóng bỏng!
“Ta với nàng ấy thật sự đã làm chuyện gạo nấu thành cơm rồi à?”, Diệp Thành trợn tròn mắt, thăm dò nhìn Huyền Nữ.
“Da dẻ nàng ấy trắng nõn mềm mịn, vóc dáng cũng hoàn mỹ tinh tế, hơn nữa, rên lên rất dễ nghe”. Huyền Nữ khẽ cười, đôi mắt khẽ cong như vầng trăng: “Câu trả lời này, đủ ý nghĩa rồi chứ”.
“Đủ rồi”. Diệp Thành che trán: “Lúc gặp lại, có khi nào nàng ấy bóp chết ta không đây”.
“Đừng nói, thật sự còn có khả năng này đấy”. Huyền Nữ che miệng khẽ cười: “Huynh tự mình cầu phúc đi!”
“Mẹ nó đúng là Tà Ma, còn dám gây ra chuyện như vậy”. Diệp Thành mắng mỏ, mạnh bạo gãi đầu.
“Chuyện này cũng không thể trách huynh”. Huyền Nữ mỉm cười nói: “Huynh ở trong trạng thái mất ý thức, nói chuyện rõ ràng với Đông Thần, nàng ấy sẽ hiểu thôi, có khi nàng ấy sẽ tha thứ cho huynh”.
“Vậy thì cũng phải tìm nàng ấy trước rồi nói tiếp”. Diệp Thành lật người nhảy xuống đám mây: “Tà Ma chưa giết chết ta, đương nhiên sẽ không giết nàng ấy, chẳng lẽ hiện tại nàng ấy đang tìm ta khắp Huyền Hoang sao?”
“Huynh có từng nghĩ đến khả năng…”, Huyền Nữ nhìn Diệp Thành, lời nói đầy thâm ý: “Nếu năm đó nàng ấy thực sự mở được phong ấn ký ức thì liệu huynh và nàng ấy có thể nối lại mối duyên kiếp trước hay không”.