Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bước đi dưới ánh trăng sáng.
Hắn đã quyết định ra đi.
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn bước đi trên mảnh đất này.
Chuyến đi này có lẽ hắn sẽ không quay về được nữa.
Hắn nở nụ cười tang thương, nơi đây có rất nhiều kỷ niệm của hắn.
Hắn nhìn quanh suốt dọc đường như muốn in sâu núi sông hùng vĩ này vào lòng, để khi ngửa đầu nhìn lên bầu trời nơi khác có hồi ức để nhớ lại.
Hắn dừng bước ở Bắc Chấn Thương Nguyên, đứng trên một đỉnh núi, nhìn về Hạo Thiên thế gia nhưng không đi vào, nhân quả của hắn với gia tộc đó, tất cả đều là trời xui đất khiến mà trời cao sắp đặt.
Cơn gió nhẹ thổi qua, hắn lặng lẽ quay người đi đến Thiền Uyên Cổ Thành, từ biệt Thiền Uyên Chân Nhân bằng một ly rượu đục.
Sau đó hắn lại trông về Chú Kiếm Thành, Bắc Hải thế gia và Huyền Thiên thế gia từ xa, nhìn thấy Trần Vinh Vân và Ly Chương nhưng không thấy Vi Văn Trác.
Hắn nở nụ cười nhẹ rồi lại quay người, đến đảo Hắc Long và Bàn Long Hải Vực, để lại bí pháp bất truyền cho hậu thế của Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam.
Hắn dừng lại ở Thiên Tông thế gia rất lâu nhưng không đi vào, không nhìn thấy Thiên Tông Lão Tổ và Sở Linh Ngọc, mà chỉ thấy từng hậu bối vẫn đang chăm chỉ tu luyện trong đêm, vẻ mặt ai cũng kiên định.
Diệp Thành lại nở nụ cười rồi lặng lẽ rời đi, đến Thiên Long Cổ Thành.
Chính tại toà cổ thành này, hắn đã tìm được rất nhiều cơ duyên, huyết long, Đại La Thần Thiết và một mảnh gỗ có khắc hai chữ Diệp Thành, hắn biết mảnh gỗ đó là do Hồng Trần khắc từ năm xưa.
Ra khỏi Thiên Long Cổ Thành, hắn lại đặt chân đến một vùng đất rộng lớn.
Lần này hắn lại như một vị khách du lịch, đến thành cổ Xuân Thu, nhìn về trụ sở chính của Viêm Hoàng, thăm hỏi tứ đại thế gia rồi dừng lại ở nhà Âu Dương bái tế Sở Hải Thần Binh.
Trong hành trình tiếp theo, hắn tìm thấy cổ địa của hậu duệ các hoàng đế, lẳng lặng đứng trước linh vị của chín vị đế.
Hắn không đi vào cổ địa của chư vương các đời, các vị vương vô song ấy chẳng qua là sinh không đúng thời, nhân tài kiệt xuất cũng phải cúi đầu trước vận mệnh, đổi lại cả một đời tiếc nuối.
Sau khi đi hết một lượt thế giới tu sĩ ở Bắc Sở, hắn đến thế giới phàm trần.
Nơi đây là một Hoàng cung có là một ngôi mộ nhỏ, một ông lão run run đang cầm chổi quét lá rụng.
Nhan Nhi, hắn tới thăm con kìa.
Có lẽ đã biết trước là Diệp Thành, Liễu Thanh Tuyền ôm chổi quay người run run bước đi.
Diệp Thành bước đến, ngồi xuống dựa vào bia mộ, lấy một bình rượu ra lặng lẽ uống.
Ta tên Liễu Như Yên!
Đột nhiên một giọng nói êm dịu thê lương vang lên bên tai hắn, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh một nữ tử đang gảy đàn, có lẽ đời này hắn không còn được nghe cô đàn nữa, cũng không còn được thấy bóng hình đó nữa.
Liễu Như Yên, ta nhớ tiếng đàn của muội rồi!
Giọng Diệp Thành khàn khàn, tiếng cười thê lương.
Không biết đến lúc nào hắn mới đứng dậy, bước chân say xỉn loạng choạng, bóng lưng cô đơn.
Dưới đêm trăng sáng, hắn trở lại vùng đất Nam Sở.
Trước Thanh Vân Tông, hắn lẳng lặng đứng nhìn các đệ tử trẻ tuổi, nở nụ cười nhẹ.
Trong Chính Dương Tông, hắn đổ ly rượu trước tượng Cơ Tuyết Băng, đó là nữ tử khiến tâm trạng hắn phức tạp, đến chết cũng bảo vệ hắn, để lại lời hứa kiếp sau nhưng không nhận được câu trả lời mà cô muốn.
Tiếp theo, hắn lang thang khắp nơi, đến rất nhiều chỗ, Đan Thành, Đông Nhạc, Nam Cương, Tây Thục… nhưng hầu như đều rời đi rất vội vàng.
Lại là một đêm yên tĩnh khác, hắn trở về Hằng Nhạc Tông.
Hằng Nhạc về đêm yên tĩnh và thanh bình, đã lấy lại vẻ huy hoàng trước đây, tựa như chốn tiên cảnh trần gian.
Diệp Thành từng bước từng bước đi lên bậc đá, khi đi ngang qua khu vườn nhỏ, hắn nhìn thấy Trương Phong Niên, tuy mới chỉ mười tuổi nhưng lại như ông lão tuổi xế chiều, trong đêm khuya thanh vắng ngồi ngẩn ngơ một mình như đang nhớ Hổ Oa và Tiểu Ưng.
Diệp Thành không đi vào mà bước từng bước lên thang đá, giống như lần đầu tiên hắn đến Hằng Nhạc vậy.
Hắn yên lặng dừng lại trước Phong Vân Đài.
Năm xưa, hắn đã đánh bại từng đệ tử thiên kiêu ở nơi này, cái danh Diệp Thành cũng dần nổi lên ở đây, bây giờ đã hơn hai mươi năm, nhìn lại chiến đài này dường như vẫn còn thấy bóng dáng của hắn.
Hắn nở nụ cười tang thương rồi cất bước, nhìn trái nhìn phải, hy vọng có thể khắc ghi mỗi ngọn núi ở đây vào sâu trong tim.
Đứng ngoài Linh Đan Các, hắn nhìn thấy Từ Phúc đang ôm cuốn sách cổ nghiên cứu, dù đã khuya nhưng vẫn không dám lơi là, tựa như muốn khôi phục thuật luyện đan như năm xưa trong thời gian ngắn nhất có thể.
“Sao không đi vào?”
Phía sau, Tề Nguyệt khẽ lên tiếng, cô mới chỉ khoảng mười tuổi nhưng trong đôi mắt đẹp lại hiện lên thần sắc không tương xứng với tuổi, đó là sự dịu dàng của một nữ tử, cũng là sự thăng trầm của năm tháng đằng đẵng.
“Thôi ta không vào đâu!”
Diệp Thành mỉm cười, nói nhiều lại buồn nhiều.
Tề Nguyệt khẽ cắn răng, nhẹ nhàng bước tới ôm lấy Diệp Thành, hai má lần đầu tiên áp vào ngực hắn, dường như biết hắn sắp rời khỏi Đại Sở nên cô mới dám liều mình như vậy.
Vài giây sau cô mới lùi lại, đôi mắt ậng nước mờ đi, vẻ mặt hơi thê lương.
“Nhớ quay về!”
Cô quay lưng, nước mắt cuối cùng cũng chảy dọc xuống đôi má xinh đẹp, cô không muốn phải nhìn bóng dáng ấy đi xa.
Khi cô quay lại lần nữa thì bóng dáng gầy gò ấy đã biến mất, cô ngồi xổm trên đất, hai tay bó gối, những giọt nước mắt tuôn xuống như pha lê. Đầu thai chuyển kiếp thì sao? Cô vẫn không dám bộc lộ tình yêu giấu kín trong lòng, người đó đi rồi, có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa, đến cuối cùng cô vẫn không phải một nửa kia của hắn.
Diệp Thành bước vào Vạn Bảo Các.
Bàng Đại Hải nằm trên ghế, thấy Diệp Thành đi vào thì nhướng mày: “Tiểu tử, ngươi đừng có trộm đồ đấy”.
Nói xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Diệp Thành mỉm cười, yên lặng đứng đó nhìn Vạn Bảo Các vẫn như năm đó, như đang nhìn mình của năm xưa.
Hắn rời đi, lúc này Bàng Đại Hải mới mở mắt, nhanh chân đi ra trước cửa, bám vào khung cửa nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, tựa như đã biết hắn sắp đi nhưng không muốn nói quá nhiều lời buồn bã.
Thượng lộ bình an nhé, tiểu tử!
Đột nhiên Bàng Đại Hải giơ tay lên, vẫy nhẹ.
Trong Linh Khí Các, Diệp Thành lại dừng bước, hắn biết Chu Đại Phúc đang ở trong nhìn mình, nhưng hắn không đi vào.
Tiếp đó, hắn lại đi rất nhiều nơi, Linh Thảo Viên, Tàng Thư Các, Thiên Dương Phong, hắn còn đến ngọn núi phía sau Hằng Nhạc ngắm nhìn những bông hoa vẫn như cũ, nhớ lại bản thân buồn cười trong quá khứ.
Về lại nội môn, hắn ngửa đầu nhìn quanh, nhìn phía Dương Đỉnh Thiên nhưng cuối cùng vẫn không nói lời từ biệt.
Cuối cùng hắn bước lên Ngọc Nữ Phong, ngồi trên đỉnh núi.
Cả Đại Sở, đây là nơi hắn không nỡ rời đi nhất, bởi nơi này có hai nữ tử mà hắn yêu nhất.
Không biết bao lâu sau, hắn nhìn thấy một người đi tới, đó là Hoắc Đằng.
Nhìn thấy Diệp Thành yên lặng ngồi đó, Hoắc Đằng cầm vò rượu chậm rãi bước đến, ngồi cạnh Diệp Thành nhưng không nói gì, chỉ đưa một vò rượu trong tay cho hắn.
Diệp Thành nhận lấy, cũng không nói gì.
Vò rượu có vị này rất mạnh, Hoắc Đằng uống xong thì ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ còn gọi những cái tên quen thuộc.
Mãi đến tận đêm khuya, hắn mới đứng dậy, bước lên hư thiên, lẳng lặng nhìn toà linh sơn như chốn tiên cảnh phía sau.
Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão!
Diệp Thành nở nụ cười tang thương, lặng lẽ quay người bước đi.
Sau khi hắn đi, từng lầu các, từng cung điện, từng ngọn núi của Hằng Nhạc đều có người bước ra, tất cả mọi người đều chưa ngủ, họ nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, vẫy tay chào tạm biệt.
Người thanh niên đó đi rồi.
Có lẽ phải trăm nghìn năm sau nữa mới gặp lại.
Cũng có thể cả đời này không còn gặp lại nữa.