Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thế, Thông Huyền Chân Nhân không ngồi yên được nữa, đột nhiên xông tới.

Hừ!

Mấy tiếng hừ lạnh phát ra từ nhiều hướng, Hạo Thiên Huyền Chấn, lão già Gia Cát Vũ, Thái Ất Chân Nhân đều lao ra.

Nhưng có người còn nhanh hơn họ, điều đáng nói là dáng người của lão ta cực kỳ vạm vỡ, hùng tráng, là một người khổng lồ, cánh tay để trần, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn đầy sức bùng nổ.

Người này chẳng phải là Man Sơn sao?

Uỳnh!

“Uỳnh” một tiếng, Man Sơn xách rìu khổng lồ chắn trước mặt Thông Huyền Chân Nhân, giọng nói vừa to vừa vang: “Ông muốn làm gì?”

“Tránh ra”, thấy Man Sơn chặn đường, Thông Huyền Chân Nhân cả giận, tung ra một chưởng.

“Còn dám đánh ta!”, Man Sơn bực mình, nhấc rìu lên chiến đấu.

Ầm!

Tiếng ầm vang lên, Thông Huyền Chân Nhân bị một rìu của Man Sơn chém lùi lại.

Shh!

Nhìn thấy cảnh này, khán giả tứ phương đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả lão già Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Thái Ất Chân Nhân và Ngưu Thập Tam cũng lộ vẻ thán phục.

Đó là ai? Là lão tổ của Hằng Nhạc, thế mà lại bị một rìu của người ta chém cho lảo đảo lùi về sau.

Lại nhìn đến Thông Huyền Chân Nhân, sau khi lùi lại khoảng ba bốn trượng ông ta mới có thể đứng vững, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng u ám, trong mắt còn có tia kiêng kỵ lướt qua.

“Lão tử chạy từ nơi xa đến đây xem chiến, ngươi đừng làm loạn”, giọng Man Sơn vẫn vang dội mạnh mẽ như thế, đôi mắt to như chuông đồng cũng phát ra thần quang sáng chói khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Đây là chuyện riêng của Hằng Nhạc ta, không liên quan đến ngươi, tránh ra”, Thông Huyền Chân Nhân lập tức quát to.

“Ta không quan tâm”, Man Sơn lắc đầu: “Chúng ta đang xem hay, không thể để ngươi làm rối lên được, nếu ngươi còn dám phá đám thì chúng ta sẽ nổi giận đấy”.

“Đúng thế! Ông mà còn phá đám thì chúng ta sẽ nổi giận đấy”, Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương nhảy ra, gào thét rồi lại nấp sau lưng phía Đan Thần.

“Thông Huyền, ngươi là lão tổ một tông, làm như vậy không sợ mất mặt à?”, Đan Thần hừ lạnh.

“Đan Thần đạo hữu nói có lý”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Đừng nói với ta rằng đây là chuyện riêng của Hằng Nhạc các ngươi, lão phu tính rồi, không thích nghe đâu”.

“Làm gì thì làm đi, đừng lằng nhằng ở đây”, lão già Gia Cát Vũ cũng lên tiếng, hơn nữa lời nói còn không chút nào che giấu, lão ta nhìn Thông Huyền Chân Nhân: “Đã mấy trăm tuổi rồi còn không biết xấu hổ à?”

“Ngươi…”, bị một nhóm người dạy dỗ, khuôn mặt già nua của Thông Huyền Chân Nhân đột nhiên nóng bừng lên.

“Thú vị”, nhìn thấy khói thuốc súng dày đặc, Chính Dương Lão Tổ bất giác bật cười thích thú, bọn họ rất thích thấy cảnh tượng thế này, chỉ là không có ý định tham gia.

Vẫn là câu nói đó, dù Doãn Chí Bình hay Diệp Thành chết thì đều có lợi chứ không có hại với bọn họ, bọn họ không cần ngăn cản. Chờ đến khi Doãn Chí Bình bị Diệp Thành giết, bọn họ sẽ đồng loạt nhảy ra tìm Diệp Thành tính sổ, hơn nữa còn tiêu diệt hắn bằng mọi giá.

Có cùng suy nghĩ với Chính Dương Tông còn có Linh Chân Thượng Nhân.

Bọn họ không quan tâm sống chết của Doãn Chí Bình, nhưng trong mắt bọn họ, Diệp Thành nhất định phải chết, nếu không sớm muộn gì cũng tạo thành tai hoạ cho bọn họ.

Hơn nữa, Chính Dương Tông và Linh Chân Thượng Nhân đã liên minh ngay từ khi Diệp Thành và Doãn Chí Bình bắt đầu khai chiến.

Không chỉ bọn họ mà rất nhiều kẻ mạnh ẩn trong số người xem ở đây cũng tham gia vào liên minh này, hầu hết đều là bị Chính Dương Tông và Linh Chân Thượng Nhân lôi kéo, đổi lại bọn họ sẽ được nhận báo đáp và quan hệ lợi ích.

Nhưng Thanh Vân Tông lại khác.

Lúc này, Thanh Vân Lão Tổ nhíu mày, vẻ mặt do dự, dường như đang đắn đo giữa hai quyết định, có nên tham gia vào công cuộc giết Diệp Thành hay không.

“Sư huynh hãy đưa ra quyết định đi”, Thanh Vân Thượng Nhân không chỉ một lần truyền âm cho Thanh Vân Lão Tổ: “Doãn Chí Bình thất bại là kết cục đã định, chúng ta không thể mềm lòng, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”.

“Đúng vậy!”, một vị lão tổ khác của Thanh Vân cũng nói ngay: “Không nói đâu xa, chỉ nói khi ở phân điện thứ chín, sư huynh đã đánh trọng thương hắn với Cơ Tuyết Băng, mấy ngày trước chúng ta còn đuổi giết hắn, mối thù này đã được hình thành từ lâu rồi, lúc này không giết thì về sau chắc chắn sẽ thành hoạ lớn”.

“Còn Triệu Thanh và Thánh tử nữa, đều là do hắn giết, thù này không báo, chúng ta còn chờ đến khi nào?”

“Vậy thì giết”, ánh mắt do dự của Thanh Vân Lão Tổ chợt trở nên lạnh lùng, trong mắt còn xẹt qua tia sáng sắc bén.

Phụt!

Giữa những tiếng nghị luận, trên hư không, Doãn Chí Bình bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho nửa quỳ trên mặt đất.

A!

Doãn Chí Bình gầm thét, muốn đứng dậy nhưng Diệp Thành không cho hắn ta cơ hội, hàng trăm lá linh phù phong ấn liên tục dán lên người hắn ta.

Đan hải của hắn ta lập tức bị phong ấn, thần hải cũng bị phong ấn, cả người đều bị phong ấn, thậm chí còn không di chuyển được.

Bùm!

Doãn Chí Bình vừa bị trấn áp liền có tiếng nổ từ trên trời vang lên, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang đối đầu với Đại La Thần Đỉnh không có linh lực rót vào nên hoàn toàn bị thần đỉnh áp chế, muốn chạy thoát nhưng lại bị Diệp Thành giữ lại, phong ấn vào trong thần đỉnh.

Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK