Đêm đến, Chu Tước Tinh tổ chức tiệc mừng trên khắp cổ tinh.
Tiệc rượu tưng bừng, Diệp Thành lặng lẽ rời đi, đến tầng thứ chín của U Đô.
Bây giờ Diệp Thành đang mặc một bộ đồ trắng, giản dị không cầu kỳ, là bộ đồ hắn có được từ trăm năm trước ở Lạc Thần Uyên của Đại Sở, nói chính xác hơn là do Diệm Phi đan, trăm năm trôi qua hắn vẫn luôn mang theo bên mình.
Tầng thứ chín, vẫn là rừng trúc nhỏ ấy.
Khi Diệp Thành bước vào thì Nhược Thiên Chu Tước vẫn đang vẽ tranh, bà vẫn vẽ bóng lưng một người, khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Diệp Thành nhìn mà ngẩn người, bóng lưng ấy bây giờ xem ra rất quen thuộc, chính là bức tượng đá của Thần Hoàng dựng trong Hằng Nhạc Tông, bóng lưng của bức tượng ấy hoàn toàn trùng khớp với bức tranh Nhược Thiên Chu Tước vẽ.
“Dưới kia náo nhiệt như vậy, không ở đó uống rượu đi chạy lên chỗ lão thân làm gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn lướt qua Diệp Thành.
“Vãn bối phải đi rồi”, Diệp Thành khẽ cười.
“Lão thân biết ngươi chỉ là khách qua đường của U Đô”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhẹ.
“Không có bữa tiệc nào không tàn mà”.
“Khi nào quay lại?”
“Vãn bối cũng không biết nữa”, Diệp Thành mỉm cười: “Có lẽ là rất nhiều năm sau, có lẽ khi vãn bối quay lại lần nữa thì tóc đã bạc trắng mái đầu”.
“Ngươi hẳn là một người có tâm sự”, Nhược Thiên Chu Tước ngừng vẽ tranh, chầm chậm ngồi xuống, đích thân rót cho Diệp Thành một chén trà: “Lão thân chưa thấy người nào mới chỉ trăm tuổi mà đã có vẻ tang thương như ngươi, dù bụi trần trên người cũng mang theo dấu vết của năm tháng”.
“Tiền bối cũng là người có tâm sự”, Diệp Thành nở nụ cười: “Giống như bóng lưng mà người vẽ đó, đã vẽ cả trăm nghìn năm rồi”.
“Tranh, đến cuối cùng vẫn là tranh thôi”.
“Tiền bối có tin tiền kiếp không?”, Diệp Thành khẽ ngước mắt, yên lặng nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
“Ngươi thì sao? Ngươi có tin không?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười nhìn Diệp Thành.
“Tin”.
“Lão thân cũng tin”, Nhược Thiên Chu Tước cười nhạt.
“Tiền bối có muốn tìm lại ký ức kiếp trước không?”, Diệp Thành cất giọng đều đều nhưng lại ẩn chứa ý tứ sâu xa khó tả.
“Ký ức kiếp trước?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, trong mắt loé lên ánh sáng với ý vị sâu xa, bà ngạc nhiên nhìn thanh niên đang ngồi đối diện, lời nói của hắn như mộng ảo, phủ lên một lớp màn bí ẩn.
“Ông ấy tên là Huyền Thần, một vị cao thủ chí tôn ở quê hương vãn bối”, Diệp Thành đứng dậy, đứng trước bức tranh mà Nhược Thiên Chu Tước vẽ, giọng điệu của hắn vẫn đều đều: “Thê tử của ông ấy tên là Diệm Phi, bà ấy giống hệt tiền bối, từ nụ cười cho đến cái nhíu mày hay giọng nói cũng đều giống nhau”.
“Ngươi muốn nói gì?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành, càng cau chặt mày hơn.
“Có lẽ tiền bối cũng biết rằng đạt đến cấp bậc tu vi này, có mộng thì sẽ là mộng nhân quả. Người đến từ Đại Sở là nhân, mơ về Đại Sở là quả. Nhân và quả này cách nhau ba nghìn năm, là tiền kiếp, Diệm Phi ba nghìn năm trước cũng chính là Nhược Thiên Chu Tước của ba nghìn năm sau”.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy, nhìn Diệp Thành chăm chú.
“Vãn bối tên Diệp Thành, đến từ Đại Sở, một nơi cực kỳ xa xôi”, giọng Diệp Thành hơi khàn đi: “Vãn bối đến để tìm người cùng quê hương, họ đã chết từ trăm năm trước, chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực, Tử Linh công chúa, Nhược Thiên Huyền Vũ, Hứa Tiên, Tiểu Ưng đều là người chuyển kiếp từ Đại Sở”.
“Chuyện này…”, Nhược Thiên Chu Tước chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cho dù bà đã là Thánh Nhân vượt ngoài thế tục cũng vẫn khó lòng tiếp nhận.
“Vãn bối xin cáo từ”, khi Chu Tước còn im lặng thì Diệp Thành đã đứng dậy, để lại một viên thần thạch: “Trong này phong ấn tiên quang mở ra ký ức kiếp trước, khi nào tiền bối nghĩ thông suốt thì có thể bóp vỡ nó”.
Nhược Thiên Chu Tước cầm thần thạch, yên lặng nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, tâm trạng của Thánh Nhân lúc này cũng hơi loạn.
Những lời hắn nói đêm nay thực sự khiến bà kinh ngạc, một tu sĩ trẻ mới chỉ một trăm ba mươi tuổi lại có lai lịch lớn đến thế, nhiều bí mật đến thế, mà hắn còn mang tới rất nhiều bí mật.
Diệp Thành! Diệm Phi!
Nhược Thiên Chu Tước thì thầm nhưng không bóp vỡ thần thạch ngay.
Bên này, Diệp Thành đã xuống khỏi tầng chín, mặc áo choàng đen lên, nhưng hắn không nói lời tạm biệt với phía Tạ Vân.
Hắn không tạm biệt không có nghĩa là họ không biết.
Trên đỉnh linh sơn, Tạ Vân, Lý Tiêu, Niệm Vi, Tiểu Ưng đang đứng ở đó, lặng lẽ nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, đôi mắt ai cũng ngấn lệ, năm tháng qua đi, hắn vẫn phải lên đường một mình, lần từ biệt này không biết đến năm nào mới gặp lại, có lẽ khi gặp lại đã là trăm năm sau.
Ly biệt quá buồn, ta đi đây!
Diệp Thành vẫy tay về phía sau lưng, dường như biết mấy người nhóm Tạ Vân đang nhìn mình, trong nụ cười của hắn đầy sự thăng trầm.
Dưới ánh trăng đêm, Diệp Thành đến tầng một của U Đô.
U Đô về đêm vẫn phồn hoa, người qua người lại tấp nập trên phố, đến đi vội vã, dáng vẻ nào cũng có, mà hắn từ đầu đến cuối chỉ là một người khách qua đường, đã định trước sẽ long đong vất vả, cô đơn một mình.
Đen thật, lại thua sạch rồi!
Đang đi, bên đường vọng lại tiếng mắng chửi, hắn nhìn lại thì thấy là Phạm Thống và chín Đại Chuẩn Hoàng hàng xóm.
Diệp Thành mỉm cười rồi biến mất trong đám người.
Ra khỏi U Đô, hắn bay ra khỏi Chu Tước Tinh, bước vào tinh không bao la rộng lớn.
Trong tinh không, hắn lặng lẽ tiến về phía trước.
Không biết bao lâu sau hắn mới đáp xuống một toà cổ tinh lớn.
Cổ tinh này cực kỳ lớn, hơn chín phần mười là tu sĩ, đây chính là Thanh Long Tinh của hai vị vương Thanh Long trước đây.
Đứng trên đỉnh núi, Diệp Thành thi triển bí pháp Chu Thiên Diễn Hoá, nhưng không tìm được người chuyển kiếp nào ở Thanh Long Tinh.
Bất lực, hắn xoay người rời đi.
Tiếp theo hắn liên tục xuất hiện ở từng cổ tinh của Thiên Nguyên Tinh Vực, chẳng hạn như Huyền Võ Tinh, Bạch Hổ Tinh, Giao Long Tinh, Tử Dương Tinh, Khôi Vi Tinh, hắn đã đến hết chín cổ tinh của các Chuẩn Thánh lúc trước đến gây sự với Chu Tước Tinh.
Nhưng điều khiến hắn tiếc nuối là không tìm được người chuyển kiếp của Đại Sở.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành không chỉ hỏi một Chuẩn Thánh, nhưng chẳng ai biết Đại Sở, cũng chẳng ai biết những nơi như Côn Luân Hư, nhưng tin về Chư Thiên Kiếm Thần thì cũng có một chút, cũng như Nhược Thiên Chu Tước nói, đó là ở Tử Vi Tinh.
Lại là một đêm yên tĩnh khác.
Diệp Thành dừng lại trên tinh không, trong tay cầm một tấm bản đồ sao đã nhăn nhúm, đây là món quà Nhược Thiên Chu Tước tặng cho hắn.
Trước mặt hắn là một tinh hải, vô biên vô tận, đây là rìa của Thiên Nguyên Tinh Vực, đi qua tinh hải này là sẽ ra khỏi Thiên Nguyên Tinh Vực.
Nơi này lớn thật đấy!
Diệp Thành gãi đầu, nhìn tinh hải trước mặt với vẻ rất rối rắm, nó không chỉ vô tận mà còn có rất nhiều tồn tại đáng sợ, đều là sinh linh quái dị sinh ra từ tinh không.
“Tiểu hữu có qua đò không?”
Khi Diệp Thành đang rối rắm thì từ nơi xa có giọng nói vang lên.
Nghe vậy, Diệp Thành ngước mắt nhìn về phía xa, trên tinh hải có một chiếc thuyền nhỏ đang chèo tới, trên đó là một ông lão đội nón rộng vành.
Thứ tốt!
Diệp Thành nhìn lướt qua ông lão, tầm mắt rơi vào chiếc thuyền, đó là một pháp khí kỳ lạ, xung quanh có tiên quang lượn lờ, tiên quang ấy khiến những sinh linh không biết tên trong tinh hải đều tránh xa.
“Tiểu hữu có qua đò không?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì chiếc thuyền đã tới gần với tốc độ cực nhanh, ông lão lái đò rất hiền lành mà ôn hoà.
“Tiền bối, từ đây đến bờ tinh hải mất bao lâu?”, Diệp Thành hỏi.
“Ba mươi nghìn nguyên thạch, ba ngày là tới”, ông lão cười hiền hoà đáp.
“Cũng không đắt lắm”, Diệp Thành bước lên thuyền, cảm thấy chiếc thuyền này thật sự phi phàm, tuy không phải Thánh khí nhưng còn huyền diệu hơn cả Thánh khí, quan trọng nhất là tiên quang quanh nó khiến những sinh linh bí ẩn trong tinh hải sợ hãi.
“Tiểu hữu ngồi cho vững nhé, bắt đầu đi đây”, ông lão di chuyển mái chèo.
Sau đó thuyền rung lên, bay vút đi như một tia thần quang, tốc độ nhanh như chớp, Diệp Thành nhìn mà hai mắt sáng rực.
“Đây là Phi Thiên Thoa”, dường như biết Diệp Thành tò mò về chiếc thuyền, ông lão chèo thuyền nở nụ cười ấm áp: “Như tiểu hữu thấy đấy, cấp bậc của nó không cao nhưng được đúc riêng cho tinh hải này, có thể xua đuổi trọng linh”.
“Trọng linh là gì vậy ạ?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Hỗn độn sơ khai, thứ gì nhẹ thì bay lên trời, thứ gì nặng thì rơi xuống đất, trọng linh là linh hồn của những thứ nặng sinh ra”, ông lão trả lời: “Tinh hải này là nơi mai táng của tinh không, rất nhiều oán niệm, năm tháng và trọng linh bám riết lấy nhau nhưng trọng linh rất hung dữ, nếu không biết đường thì Chuẩn Thánh cũng phải nén hận, không thể lơ là”.
“Thì ra là vậy”, Diệp Thành nói rồi mở Tiên Nhãn, nhìn lướt qua tinh hải, nơi đây nhìn như tiên quang ngập tràn nhưng lại cực kỳ vẩn đục, những sinh linh trong đó cực kỳ quái dị, đáng sợ.
“Tổ tiên của ta nhiều đời lái đò, có Thần Minh che chở nên con thuyền mới được an toàn không bị tổn hại”, ông lão lại nói.
“Thần Minh?”, Diệp Thành nhướng mày, dời mắt khỏi tinh hải.
“Điều này thì ta không thể nói thêm”, ông lão mỉm cười, nhưng trong mắt lại vụt qua tia sáng u tối khác lạ không thể nắm bắt.
“Là do vãn bối lỗ mãng”.