Trong sơn lâm u tịch, một nam một nữ ngồi cùng nhau, im lặng quan sát từng bóng hình không ngừng lướt qua bầu trời.
“Dật ca, chúng ta có thể trốn đi không?”, Nam Cung Nguyệt nheo mắt, khoé miệng còn có máu trào ra.
“Được chứ”, Liễu Dật mỉm cười, khoé miệng cũng trào máu.
“Có thể sống sót ra ngoài thì muội lấy ta nhé?”
“Muội đồng ý”.
………
Phá!
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, tảng đá bị hắn chỉ điểm vỡ tan. Đột nhiên, tảng đá nứt lìa, vụn đá bay tứ tung.
Tiếp đó, một đạo kim mang chói mắt chiếu từ trên trời xuống, cứ thế bao quanh quanh tảng đá, còn có một giọt máu tươi màu vàng kim lơ lửng ở đó.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, vội đỡ lấy giọt máu đó trong lòng bàn tay.
Gừ! Gừ!
Đúng như Diệp Thành dự đoán, đó chính là máu rồng. Mặc dù chỉ có một giọt nhưng lại có tiếng rồng gầm thét, trong đó còn có long khí quẩn quanh, đây chính là uy nghiêm của rồng, cho dù là máu thì cũng có sự ngạo nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt.
“Vận khí đến rồi, đúng là chặn cũng không được”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn há miệng nuốt trọn giọt máu rồng.
Máu rồng vừa vào cơ thể liền hoá thành một luồng sức mạnh bá đạo mạnh mẽ chảy khắp cơ thể Diệp Thành, cứ thế len lỏi vào từng đường kinh mạch của Diệp Thành khiến hắn đau đớn mình mẩy, từng đoạn xương vang lên âm thanh rắc rắc, cả cơ thể hắn như bị thiêu đốt như ngọn lửa.
Hự!
Diệp Thành nghiến răng rít lên, trán hắn nổi lên từng đường vân xanh, y phục trên cơ thể trong chốc lát bục ra, để lộ ra phần cơ thể màu đỏ gay của Diệp Thành, có thể trông thấy trong cơ thể hắn, long hình long khí hiển hiện.
“Luyện hoá cho ta”, sau tiếng rít lên khe khẽ của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi ra khỏi vùng đan hải, cứ thế len lỏi vào các đường kinh mạch lớn của Diệp Thành.
Gừ! Gừ!
Mặc dù Diệp Thành là con người nhưng trên cơ thể hắn lại liên tiếp vang lên tiếng gầm của rồng, giống như hắn là một con rồng vậy.
Rắc! Rắc!
Trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh tiếng xương va chạm vào nhau, ánh sáng màu vàng kim chói mắt bắt đầu phát ra khỏi cơ thể, nhìn từ xa, cả cơ thể Diệp Thành giống như được đúc bằng vàng, giống như thần linh chói loá.
“Huyết Long của ngươi ở đâu ra vậy?”, sự thay đổi phía này của Diệp Thành đã được Thái Hư Cổ Long bắt trọn.
Vốn dĩ Thái Hư Cổ Long còn đang chìm trong giấc ngủ nhưng vì bản thể của Diệp Thành nên chín phần phân thân của hắn có sự biến hoá, và do vậy mà nó tỉnh dậy, nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là long huyết.
“Mới có một ngày không gặp mà ngươi đã tìm được long huyết rồi”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng khó hiểu.
“Trước là Đại La Thần Thiết, sau là long huyết, vận may của tiểu tử nhà ngươi đến rồi đấy nhỉ?”
“Dật ca, chúng ta có thể trốn đi không?”, Nam Cung Nguyệt nheo mắt, khoé miệng còn có máu trào ra.
“Được chứ”, Liễu Dật mỉm cười, khoé miệng cũng trào máu.
“Có thể sống sót ra ngoài thì muội lấy ta nhé?”
“Muội đồng ý”.
………
Phá!
Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, tảng đá bị hắn chỉ điểm vỡ tan. Đột nhiên, tảng đá nứt lìa, vụn đá bay tứ tung.
Tiếp đó, một đạo kim mang chói mắt chiếu từ trên trời xuống, cứ thế bao quanh quanh tảng đá, còn có một giọt máu tươi màu vàng kim lơ lửng ở đó.
Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt, vội đỡ lấy giọt máu đó trong lòng bàn tay.
Gừ! Gừ!
Đúng như Diệp Thành dự đoán, đó chính là máu rồng. Mặc dù chỉ có một giọt nhưng lại có tiếng rồng gầm thét, trong đó còn có long khí quẩn quanh, đây chính là uy nghiêm của rồng, cho dù là máu thì cũng có sự ngạo nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt.
“Vận khí đến rồi, đúng là chặn cũng không được”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn há miệng nuốt trọn giọt máu rồng.
Máu rồng vừa vào cơ thể liền hoá thành một luồng sức mạnh bá đạo mạnh mẽ chảy khắp cơ thể Diệp Thành, cứ thế len lỏi vào từng đường kinh mạch của Diệp Thành khiến hắn đau đớn mình mẩy, từng đoạn xương vang lên âm thanh rắc rắc, cả cơ thể hắn như bị thiêu đốt như ngọn lửa.
Hự!
Diệp Thành nghiến răng rít lên, trán hắn nổi lên từng đường vân xanh, y phục trên cơ thể trong chốc lát bục ra, để lộ ra phần cơ thể màu đỏ gay của Diệp Thành, có thể trông thấy trong cơ thể hắn, long hình long khí hiển hiện.
“Luyện hoá cho ta”, sau tiếng rít lên khe khẽ của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi ra khỏi vùng đan hải, cứ thế len lỏi vào các đường kinh mạch lớn của Diệp Thành.
Gừ! Gừ!
Mặc dù Diệp Thành là con người nhưng trên cơ thể hắn lại liên tiếp vang lên tiếng gầm của rồng, giống như hắn là một con rồng vậy.
Rắc! Rắc!
Trong cơ thể Diệp Thành vang lên âm thanh tiếng xương va chạm vào nhau, ánh sáng màu vàng kim chói mắt bắt đầu phát ra khỏi cơ thể, nhìn từ xa, cả cơ thể Diệp Thành giống như được đúc bằng vàng, giống như thần linh chói loá.
“Huyết Long của ngươi ở đâu ra vậy?”, sự thay đổi phía này của Diệp Thành đã được Thái Hư Cổ Long bắt trọn.
Vốn dĩ Thái Hư Cổ Long còn đang chìm trong giấc ngủ nhưng vì bản thể của Diệp Thành nên chín phần phân thân của hắn có sự biến hoá, và do vậy mà nó tỉnh dậy, nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là long huyết.
“Mới có một ngày không gặp mà ngươi đã tìm được long huyết rồi”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng khó hiểu.
“Trước là Đại La Thần Thiết, sau là long huyết, vận may của tiểu tử nhà ngươi đến rồi đấy nhỉ?”