*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừm, cũng hợp đấy”, sau khi ướm thử trên người Tử Huyên, Diệp Thành nhận ra bộ váy trắng này rất hợp với nó.
“Mặc dù là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nữ nhân, cả ngày mặc đồ đen xì giống như sát thủ, nào lại đây, ca thay cho bộ đồ mới”, nói rồi Diệp Thành tiến lên trước định cởi bộ y phục màu đen của Tử Huyên.
Có điều hắn vừa định mở dây áo của Tử Huyên thì lại dừng lại.
“Thế này không ổn”, Diệp Thành ho hắng. Mặc dù Tử Huyên chỉ là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nộm nữ nhân, cởi đồ lộ liễu thế này thật khiến hắn không khỏi ái ngại, chẳng khác gì đang cướp gì đó vậy.
Cuối cùng hắn cũng dừng lại, mặc dù là chủ nhân của Tử Huyên nhưng Diệp Thành không thể vô thiên vô pháp được.
Diệp Thành nghỉ ngơi một lúc rồi cả hai lại tiếp tục chiến đấu.
Lần này, hắn đặt một thanh linh kiếm vào tay Tử Huyên còn trong tay hắn lại hiện ra một thanh linh kiếm khác.
Bắt đầu!
Sau câu ra lệnh của hắn, Tử Huyên di chuyển nhanh thoăn thoắt.
Vút!
Một nhát kiếm của Tử Huyên đâm xuyên vào không khí cứ thế chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.
Diệp Thành bất ngờ vì nhát kiếm này của Tử Huyên còn mạnh bạo và dứt khoát hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Trong tình huống không có chân khí mà nó có chân khí và còn có khả năng thi triển huyền thuật thì nhát kiếm này nhất định bất phàm.
Bang!
Giây phút đó, hắn vung kiếm né tránh đường kiếm mà Tử Huyên chém tới sau đó lách qua bên hông Tử Huyên, còn Tử Huyên lại không hề chậm trễ, kiếm phong đưa xuôi xuống theo vai, né qua một kiếm của Diệp Thành. Nó lại lần nữa tấn công, kiếm thuật cơ bản của tu sĩ nó đều biết, chỉ không thấu hiểu đạo lý mà thôi.
Keng!
Keng!
Keng!
Trong Tiểu Linh Viên, hai thanh kiếm chém vào nhau vang lên âm thanh chói tai. Diệp Thành đương nhiên không chỉ thăm dò thực lực của Tử Huyên mà trong khi giao đấu, hắn cũng lĩnh hội Thiên Canh Côn Trận.
Diệp Thành mới chỉ lĩnh hội được rất ít kiến thức của Thiên Canh Côn Trận, có thể coi như muối bỏ biển, thế nhưng dù vậy thì khả năng chiến đấu của hắn cũng vượt trội, đạo bào trên cơ thể không ngừng bị từng nhát kiếm của Tử Huyên chém rách. Cuộc chiến cứ thế diễn ra và hắn cũng không phải không có thêm thu hoạch gì. Chí ít thì hắn đã hiểu sâu hơn về Thiên Canh Côn Trận, trong tình huống không dùng đến chân khí mà vẫn có thể xuất kiếm ảnh, những đường kiếm ảnh này mặc dù hỗn loạn nhưng lại có thể tụ hợp lại thành kiếm trận mờ ảo.
Không biết từ bao giờ, cả hai mới lần lượt bỏ kiếm xuống. Máu trong người chảy nhanh, Diệp Thành lại lần nữa như con mãnh thú lao đến. Mặc dù Tử Huyên là hình nộm nhưng khả năng chiến đấu gần của nó không hề yếu chút nào.
Một hình nộm ở cảnh giới Nhân Nguyên, một tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, cả hai không dùng tới chân khí, chỉ giao đấu bằng những đòn đánh nguyên thuỷ nhất ở cự ly gần.
Hổ vồ!
Vượn nhảy!
Gầm!
Gừ!
Sau hai tiếng gầm như mãnh thú liên tiếp vang lên, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt tới trước mặt Tử Huyên, hắn tung ra một đòn mạnh bạo.
Tử Huyên né đòn hiểm một cách dễ dàng.
“Còn nữa”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lên gối.
Tử Huyên vung tay chặn lại đòn đá bằng gối của Diệp Thành.
“Đừng coi thường ta”, bàn tay Diệp Thành biến hoá tạo thành hình móng vuốt của diều hâu.
Có lẽ vì tốc độ của hắn quá nhanh hoặc có lẽ do Tử Huyên chỉ có một tay nên không kịp chặn Diệp Thành lại. Bàn tay Diệp Thành cứ thế đánh một đòn trúng ngực Tử Huyên.
Hự!
“Dừng, dừng, dừng”, Diệp Thành vội lùi về sau và xua tay liên tục, hắn dùng mật thuật ngăn lại đòn tấn công của Tử Huyên.
Lại nhìn sang Tử Huyên lúc này, bàn tay giơ lên cứ thế dừng giữa không trung, vả lại hướng đánh rõ ràng là nhằm về phía mặt Diệp Thành. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như hắn không kịp hô lên thì cái tát của Tử Huyên chắc chắn sẽ giáng trúng mặt hắn.
“Mẹ ơi, thôi ngoan nào”, Diệp Thành lắc lắc đầu, mặt hắn nóng ran, một bên mắt tím đen như mắt gấu trúc: “Ra tay ác liệt quá”.
Có điều, Tử
“Ừm, cũng hợp đấy”, sau khi ướm thử trên người Tử Huyên, Diệp Thành nhận ra bộ váy trắng này rất hợp với nó.
“Mặc dù là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nữ nhân, cả ngày mặc đồ đen xì giống như sát thủ, nào lại đây, ca thay cho bộ đồ mới”, nói rồi Diệp Thành tiến lên trước định cởi bộ y phục màu đen của Tử Huyên.
Có điều hắn vừa định mở dây áo của Tử Huyên thì lại dừng lại.
“Thế này không ổn”, Diệp Thành ho hắng. Mặc dù Tử Huyên chỉ là hình nộm nhưng dù sao cũng là hình nộm nữ nhân, cởi đồ lộ liễu thế này thật khiến hắn không khỏi ái ngại, chẳng khác gì đang cướp gì đó vậy.
Cuối cùng hắn cũng dừng lại, mặc dù là chủ nhân của Tử Huyên nhưng Diệp Thành không thể vô thiên vô pháp được.
Diệp Thành nghỉ ngơi một lúc rồi cả hai lại tiếp tục chiến đấu.
Lần này, hắn đặt một thanh linh kiếm vào tay Tử Huyên còn trong tay hắn lại hiện ra một thanh linh kiếm khác.
Bắt đầu!
Sau câu ra lệnh của hắn, Tử Huyên di chuyển nhanh thoăn thoắt.
Vút!
Một nhát kiếm của Tử Huyên đâm xuyên vào không khí cứ thế chĩa về phía cổ họng Diệp Thành.
Diệp Thành bất ngờ vì nhát kiếm này của Tử Huyên còn mạnh bạo và dứt khoát hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều. Trong tình huống không có chân khí mà nó có chân khí và còn có khả năng thi triển huyền thuật thì nhát kiếm này nhất định bất phàm.
Bang!
Giây phút đó, hắn vung kiếm né tránh đường kiếm mà Tử Huyên chém tới sau đó lách qua bên hông Tử Huyên, còn Tử Huyên lại không hề chậm trễ, kiếm phong đưa xuôi xuống theo vai, né qua một kiếm của Diệp Thành. Nó lại lần nữa tấn công, kiếm thuật cơ bản của tu sĩ nó đều biết, chỉ không thấu hiểu đạo lý mà thôi.
Keng!
Keng!
Keng!
Trong Tiểu Linh Viên, hai thanh kiếm chém vào nhau vang lên âm thanh chói tai. Diệp Thành đương nhiên không chỉ thăm dò thực lực của Tử Huyên mà trong khi giao đấu, hắn cũng lĩnh hội Thiên Canh Côn Trận.
Diệp Thành mới chỉ lĩnh hội được rất ít kiến thức của Thiên Canh Côn Trận, có thể coi như muối bỏ biển, thế nhưng dù vậy thì khả năng chiến đấu của hắn cũng vượt trội, đạo bào trên cơ thể không ngừng bị từng nhát kiếm của Tử Huyên chém rách. Cuộc chiến cứ thế diễn ra và hắn cũng không phải không có thêm thu hoạch gì. Chí ít thì hắn đã hiểu sâu hơn về Thiên Canh Côn Trận, trong tình huống không dùng đến chân khí mà vẫn có thể xuất kiếm ảnh, những đường kiếm ảnh này mặc dù hỗn loạn nhưng lại có thể tụ hợp lại thành kiếm trận mờ ảo.
Không biết từ bao giờ, cả hai mới lần lượt bỏ kiếm xuống. Máu trong người chảy nhanh, Diệp Thành lại lần nữa như con mãnh thú lao đến. Mặc dù Tử Huyên là hình nộm nhưng khả năng chiến đấu gần của nó không hề yếu chút nào.
Một hình nộm ở cảnh giới Nhân Nguyên, một tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, cả hai không dùng tới chân khí, chỉ giao đấu bằng những đòn đánh nguyên thuỷ nhất ở cự ly gần.
Hổ vồ!
Vượn nhảy!
Gầm!
Gừ!
Sau hai tiếng gầm như mãnh thú liên tiếp vang lên, Diệp Thành lại lần nữa sát phạt tới trước mặt Tử Huyên, hắn tung ra một đòn mạnh bạo.
Tử Huyên né đòn hiểm một cách dễ dàng.
“Còn nữa”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lên gối.
Tử Huyên vung tay chặn lại đòn đá bằng gối của Diệp Thành.
“Đừng coi thường ta”, bàn tay Diệp Thành biến hoá tạo thành hình móng vuốt của diều hâu.
Có lẽ vì tốc độ của hắn quá nhanh hoặc có lẽ do Tử Huyên chỉ có một tay nên không kịp chặn Diệp Thành lại. Bàn tay Diệp Thành cứ thế đánh một đòn trúng ngực Tử Huyên.
Hự!
“Dừng, dừng, dừng”, Diệp Thành vội lùi về sau và xua tay liên tục, hắn dùng mật thuật ngăn lại đòn tấn công của Tử Huyên.
Lại nhìn sang Tử Huyên lúc này, bàn tay giơ lên cứ thế dừng giữa không trung, vả lại hướng đánh rõ ràng là nhằm về phía mặt Diệp Thành. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như hắn không kịp hô lên thì cái tát của Tử Huyên chắc chắn sẽ giáng trúng mặt hắn.
“Mẹ ơi, thôi ngoan nào”, Diệp Thành lắc lắc đầu, mặt hắn nóng ran, một bên mắt tím đen như mắt gấu trúc: “Ra tay ác liệt quá”.
Có điều, Tử