*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đúng là buôn may bán đắt”, người đàn ông trung niên áo tím tươi cười rạng rỡ, phất tay lấy túi đựng đồ ra.
“Một triệu ba trăm nghìn, không thừa không thiếu, tiền bối nhận đi ạ”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, liếc mắt nhìn vào trong rồi lấy viên Tục Mệnh Đan ra, đặt ở trước mắt.
Tục Mệnh Đan, linh đan bốn vân, ý nghĩa như tên, là đan dược kéo dài tuổi thọ.
Hắn mở Tiên Luân Nhãn, bắt đầu tìm kiếm lạc ấn linh hồn bên trong, điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn nhìn thấy bóng dáng Đan Thần trong lạc ấn linh hồn của Tục Mệnh Đan.
“Không ngờ đan dược này là do Đan Thần tiền bối luyện chế”, Diệp Thành ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Hương quả lan hoa, thuỳ ti hải đường, bảo hoa ngọc lan…” Diệp Thành vừa nhìn vừa liệt kê những dược thảo cần để luyện chế Tục Mệnh Đan, hắn có thể biết được những loại dược thảo trong lạc ấn linh hồn của Tục Mệnh Đan, chủ yếu là vì hắn đã từng thấy những dược thảo này, nếu không thì cũng không thể nhận ra.
“Nhưng để luyện ra Tục Mệnh Đan bốn vân này thì lại cực kỳ phức tạp!”, vừa nhìn, Diệp Thành vừa tặc lưỡi cảm thán. Linh hồn của hắn ở cảnh giới Huyền cũng chưa chắc có thể luyện ra được.
Người đàn ông trung niên đã đếm xong linh thạch mà Diệp Thành đưa cho, thấy hắn đang quan sát Tục Mệnh Đan thì không khỏi nở nụ cười: “Tiểu hữu, là Tục Mệnh Đan hàng thật giá thật đó, ngươi còn sợ ta lừa ngươi sao?”
“Không phải, không phải, con chỉ tò mò thôi”, Diệp Thành cười xoà.
“Tiểu hữu, mỗi loại linh dược kéo dài tuổi thọ ăn một hai lần còn có tác dụng, ăn nhiều thì dược lực sẽ giảm dần rồi mất hẳn đấy”, có lẽ vì tâm trạng tốt nên người kia lại tốt bụng giải thích cho Diệp Thành, đề phòng hắn lại đến nơi khác tiêu tiền lãng phí.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài, khi đi còn không quên lấy một viên Sinh Linh Quả trong túi đựng đồ ra bỏ vào miệng.
Sinh Linh Quả có mùi vị rất ngon, sau khi vào bụng, Tiên Hoả bắt đầu luyện thành tinh nguyên tinh khiết. Diệp Thành khựng lại, cảm thấy trong cơ thể thiếu thứ gì đó.
Hắn biết đó là tuổi thọ.
Sau khi ăn xong viên Sinh Linh Quả thứ nhất, Diệp Thành lại ăn tiếp viên thứ hai.
Đúng như người đàn trung niên mặc đồ tím đó nói, dược lực của viên Sinh Linh Quả thứ hai cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa viên thứ nhất, tức là hai viên Sinh Linh Quả có thể kéo dài hai năm tuổi thọ nhưng thực chất chỉ có thể tăng cho hắn chưa tới một năm rưỡi tuổi thọ.
“Má nó, mất hơn một triệu mà tuổi thọ kéo dài chẳng được mười năm”, Diệp Thành xuýt xoa cảm thán.
“Không được, mình phải kiếm thêm”, thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành lại đi vào cửa hàng khác.
Tuổi thọ chỉ còn chưa đến mười năm đúng là thiếu cảm giác an toàn. Có trời mới biết nếu ngày nào đó gặp phải đại nạn, hắn buộc phải sử dụng cấm thuật Tiên Luân, nếu tuổi thọ không đủ thì hắn sẽ chết rất thảm.
Bầu trời đêm thăm thẳm, sao trời như những hạt bụi trần.
Diệp Thành đi tới đi lui trên con phố nhộn nhịp của Đan Thành, hắn liên tục đi ra đi vào từng gian hàng, ngay cả các quầy hàng bên đường hắn cũng đã lượn gần hết một vòng.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là hầu như những loại linh dược kéo dài tuổi thọ của cửa hàng nào, quầy hàng nào cũng giống nhau đến kinh ngạc: Tuyết Vực Linh Chi, Sinh Linh Quả và Tục Mệnh Đan.
“Không phải mấy người này đều nhập hàng cùng một chỗ đấy chứ?”, Diệp Thành gãi đầu.
Chết tiệt!
Khi Diệp Thành đang vò đầu bứt tai thì một tiếng quát to bất chợt vang lên từ phía sau, hắn giật mình suýt tè ra quần.
Vô thức quay đầu lại, Diệp Thành nhìn thấy một khuôn mặt già nua đáng ghét, nhìn kỹ lại thì chẳng phải lão già Gia Cát Vũ sao?
Đột nhiên Diệp Thành sững người.
“Người đừng nói những lời vô nghĩa này với con”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Hình như lúc trước có người nói nếu con đứng đầu cuộc thi tam tông, người đó sẽ nuốt chửng cả ngọn núi to, không biết người nào đó nói lời có giữ lời không”.
“Đúng là buôn may bán đắt”, người đàn ông trung niên áo tím tươi cười rạng rỡ, phất tay lấy túi đựng đồ ra.
“Một triệu ba trăm nghìn, không thừa không thiếu, tiền bối nhận đi ạ”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, liếc mắt nhìn vào trong rồi lấy viên Tục Mệnh Đan ra, đặt ở trước mắt.
Tục Mệnh Đan, linh đan bốn vân, ý nghĩa như tên, là đan dược kéo dài tuổi thọ.
Hắn mở Tiên Luân Nhãn, bắt đầu tìm kiếm lạc ấn linh hồn bên trong, điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn nhìn thấy bóng dáng Đan Thần trong lạc ấn linh hồn của Tục Mệnh Đan.
“Không ngờ đan dược này là do Đan Thần tiền bối luyện chế”, Diệp Thành ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Hương quả lan hoa, thuỳ ti hải đường, bảo hoa ngọc lan…” Diệp Thành vừa nhìn vừa liệt kê những dược thảo cần để luyện chế Tục Mệnh Đan, hắn có thể biết được những loại dược thảo trong lạc ấn linh hồn của Tục Mệnh Đan, chủ yếu là vì hắn đã từng thấy những dược thảo này, nếu không thì cũng không thể nhận ra.
“Nhưng để luyện ra Tục Mệnh Đan bốn vân này thì lại cực kỳ phức tạp!”, vừa nhìn, Diệp Thành vừa tặc lưỡi cảm thán. Linh hồn của hắn ở cảnh giới Huyền cũng chưa chắc có thể luyện ra được.
Người đàn ông trung niên đã đếm xong linh thạch mà Diệp Thành đưa cho, thấy hắn đang quan sát Tục Mệnh Đan thì không khỏi nở nụ cười: “Tiểu hữu, là Tục Mệnh Đan hàng thật giá thật đó, ngươi còn sợ ta lừa ngươi sao?”
“Không phải, không phải, con chỉ tò mò thôi”, Diệp Thành cười xoà.
“Tiểu hữu, mỗi loại linh dược kéo dài tuổi thọ ăn một hai lần còn có tác dụng, ăn nhiều thì dược lực sẽ giảm dần rồi mất hẳn đấy”, có lẽ vì tâm trạng tốt nên người kia lại tốt bụng giải thích cho Diệp Thành, đề phòng hắn lại đến nơi khác tiêu tiền lãng phí.
“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài, khi đi còn không quên lấy một viên Sinh Linh Quả trong túi đựng đồ ra bỏ vào miệng.
Sinh Linh Quả có mùi vị rất ngon, sau khi vào bụng, Tiên Hoả bắt đầu luyện thành tinh nguyên tinh khiết. Diệp Thành khựng lại, cảm thấy trong cơ thể thiếu thứ gì đó.
Hắn biết đó là tuổi thọ.
Sau khi ăn xong viên Sinh Linh Quả thứ nhất, Diệp Thành lại ăn tiếp viên thứ hai.
Đúng như người đàn trung niên mặc đồ tím đó nói, dược lực của viên Sinh Linh Quả thứ hai cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa viên thứ nhất, tức là hai viên Sinh Linh Quả có thể kéo dài hai năm tuổi thọ nhưng thực chất chỉ có thể tăng cho hắn chưa tới một năm rưỡi tuổi thọ.
“Má nó, mất hơn một triệu mà tuổi thọ kéo dài chẳng được mười năm”, Diệp Thành xuýt xoa cảm thán.
“Không được, mình phải kiếm thêm”, thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành lại đi vào cửa hàng khác.
Tuổi thọ chỉ còn chưa đến mười năm đúng là thiếu cảm giác an toàn. Có trời mới biết nếu ngày nào đó gặp phải đại nạn, hắn buộc phải sử dụng cấm thuật Tiên Luân, nếu tuổi thọ không đủ thì hắn sẽ chết rất thảm.
Bầu trời đêm thăm thẳm, sao trời như những hạt bụi trần.
Diệp Thành đi tới đi lui trên con phố nhộn nhịp của Đan Thành, hắn liên tục đi ra đi vào từng gian hàng, ngay cả các quầy hàng bên đường hắn cũng đã lượn gần hết một vòng.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là hầu như những loại linh dược kéo dài tuổi thọ của cửa hàng nào, quầy hàng nào cũng giống nhau đến kinh ngạc: Tuyết Vực Linh Chi, Sinh Linh Quả và Tục Mệnh Đan.
“Không phải mấy người này đều nhập hàng cùng một chỗ đấy chứ?”, Diệp Thành gãi đầu.
Chết tiệt!
Khi Diệp Thành đang vò đầu bứt tai thì một tiếng quát to bất chợt vang lên từ phía sau, hắn giật mình suýt tè ra quần.
Vô thức quay đầu lại, Diệp Thành nhìn thấy một khuôn mặt già nua đáng ghét, nhìn kỹ lại thì chẳng phải lão già Gia Cát Vũ sao?
Đột nhiên Diệp Thành sững người.
“Người đừng nói những lời vô nghĩa này với con”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Hình như lúc trước có người nói nếu con đứng đầu cuộc thi tam tông, người đó sẽ nuốt chửng cả ngọn núi to, không biết người nào đó nói lời có giữ lời không”.