*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên, trong mắt phần lớn người của Thiên Hoàng đều mang theo ánh nhìn hi vọng.
Bọn họ hi vọng Chung Quy ứng chiến vì ông ta và Viêm Hoàng Thánh Chủ ai thắng ai thua đều có thế tránh cho hai bên khỏi cuộc chiến đẫm máu, kết quả như vậy đương nhiên tốt hơn rất nhiều.
Lại nhìn sang Chung Quy, ông ta cau mày, ánh mắt nheo lại chỉ còn một đường.
Ông ta đã chuẩn bị cho một cuộc huyết chiến, đến cả Chung Viêm ông ta còn không phục nói gì đến một hậu bối như Diệp Thành.
Đáp án là không, ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng sẽ không đầu hàng, bảo ông ta nghe theo hiệu lệnh của Diệp Thành thà giết ông ta đi còn dễ chịu hơn, ông ta là Thiên Hoàng Thánh Chủ, ông ta có sự cao ngạo của riêng mình.
Thế nhưng lời khiêu chiến của Diệp Thành lại vượt qua mọi sự dự liệu của Chung Quy, có thể nói khiến ông ta trở tay không kịp, chuyện liên quan đến vận mệnh của Thiên Hoàng và Viêm Hoàng lại do Diệp Thành nói ra, nếu như là ông ta thì ông ta tuyệt nhiên sẽ không có cái gan như vậy.
“Đánh với hắn”, một lão già mặc áo bào đen bên cạnh Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Một tên ở cảnh giới Không Minh mới tiến giới còn có thể thắng Thánh Chủ sao?”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn”, một nữ tử mặc áo đỏ bên trái lên tiếng: “Hắn dám đứng trước hai đại quân nói ra lời này thì ắt có chỗ dựa, Thánh Chủ, người đừng dễ dàng mắc mưu”.
“Cô đúng là thiếu ý chí, muốn tự diệt uy phong của mình sao?”
“Ta nói sự thật thôi”.
“Chung Quy, uổng cho một người làm Thiên Hoàng Thánh Chủ, sao nào, chỉ một lời khiêu chiến của hậu bối mà ông cũng không dám nhận sao?”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành lên tiếng.
“Hay là ông sợ rồi?”, Diệp Thành bật cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ khiêu khích.
“Sợ?”, Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Từ khi ta xuất đạo đến bây giờ, ta chưa bao giờ biết sợ ai đâu”.
“Không sợ thì sao không ra ngoài nghênh chiến?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao?”, Chung Quy lạnh giọng: “Nếu ta ra khỏi núi thì e rằng giây tiếp theo sẽ gặp cả trăm sát trận của Viêm Hoàng đánh tới, Tần Vũ, ngươi tính toán cũng chu đáo đấy”.
Nghe vậy, Diệp Thành mới nhướng mày, xua tay: “Đại quân Viêm Hoàng nghe lệnh, lùi về sau ba trăm nghìn trượng”.
“Thánh Chủ, đây…”
“Lùi về sau”, Diệp Thành dứt khoát lên tiếng.
Haiz!
Đại quân Viêm Hoàng bất lực nhưng vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của Diệp Thành và lùi về sau.
Sắc mặt mấy người phía Chung Giang cũng vô cùng căng thẳng, thế nhưng nghe truyền âm của Thiên Tông Lão Tổ bọn họ vẫn phải lùi về sau.
Cứ thế, trong mắt đại quân Thiên Hoàng, đại quân của Viêm Hoàng lùi về sau ba trăm nghìn trượng.
Đương nhiên, trong mắt phần lớn người của Thiên Hoàng đều mang theo ánh nhìn hi vọng.
Bọn họ hi vọng Chung Quy ứng chiến vì ông ta và Viêm Hoàng Thánh Chủ ai thắng ai thua đều có thế tránh cho hai bên khỏi cuộc chiến đẫm máu, kết quả như vậy đương nhiên tốt hơn rất nhiều.
Lại nhìn sang Chung Quy, ông ta cau mày, ánh mắt nheo lại chỉ còn một đường.
Ông ta đã chuẩn bị cho một cuộc huyết chiến, đến cả Chung Viêm ông ta còn không phục nói gì đến một hậu bối như Diệp Thành.
Đáp án là không, ông ta đã hạ quyết tâm, cho dù chết cũng sẽ không đầu hàng, bảo ông ta nghe theo hiệu lệnh của Diệp Thành thà giết ông ta đi còn dễ chịu hơn, ông ta là Thiên Hoàng Thánh Chủ, ông ta có sự cao ngạo của riêng mình.
Thế nhưng lời khiêu chiến của Diệp Thành lại vượt qua mọi sự dự liệu của Chung Quy, có thể nói khiến ông ta trở tay không kịp, chuyện liên quan đến vận mệnh của Thiên Hoàng và Viêm Hoàng lại do Diệp Thành nói ra, nếu như là ông ta thì ông ta tuyệt nhiên sẽ không có cái gan như vậy.
“Đánh với hắn”, một lão già mặc áo bào đen bên cạnh Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Một tên ở cảnh giới Không Minh mới tiến giới còn có thể thắng Thánh Chủ sao?”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn”, một nữ tử mặc áo đỏ bên trái lên tiếng: “Hắn dám đứng trước hai đại quân nói ra lời này thì ắt có chỗ dựa, Thánh Chủ, người đừng dễ dàng mắc mưu”.
“Cô đúng là thiếu ý chí, muốn tự diệt uy phong của mình sao?”
“Ta nói sự thật thôi”.
“Chung Quy, uổng cho một người làm Thiên Hoàng Thánh Chủ, sao nào, chỉ một lời khiêu chiến của hậu bối mà ông cũng không dám nhận sao?”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành lên tiếng.
“Hay là ông sợ rồi?”, Diệp Thành bật cười, trong giọng nói còn mang theo vẻ khiêu khích.
“Sợ?”, Chung Quy bật cười lạnh lùng: “Từ khi ta xuất đạo đến bây giờ, ta chưa bao giờ biết sợ ai đâu”.
“Không sợ thì sao không ra ngoài nghênh chiến?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao?”, Chung Quy lạnh giọng: “Nếu ta ra khỏi núi thì e rằng giây tiếp theo sẽ gặp cả trăm sát trận của Viêm Hoàng đánh tới, Tần Vũ, ngươi tính toán cũng chu đáo đấy”.
Nghe vậy, Diệp Thành mới nhướng mày, xua tay: “Đại quân Viêm Hoàng nghe lệnh, lùi về sau ba trăm nghìn trượng”.
“Thánh Chủ, đây…”
“Lùi về sau”, Diệp Thành dứt khoát lên tiếng.
Haiz!
Đại quân Viêm Hoàng bất lực nhưng vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của Diệp Thành và lùi về sau.
Sắc mặt mấy người phía Chung Giang cũng vô cùng căng thẳng, thế nhưng nghe truyền âm của Thiên Tông Lão Tổ bọn họ vẫn phải lùi về sau.
Cứ thế, trong mắt đại quân Thiên Hoàng, đại quân của Viêm Hoàng lùi về sau ba trăm nghìn trượng.