“Đúng như ngươi nói”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng, “Cửu Hoàng của Đại Sở là bậc đoạt thiên địa tạo hoá, có thể bộc lộ tài năng trở thành hoàng đế của vùng đất này và đi tới Chư Thiên Vạn Vực, không còn sự trấn áp của chư thiên luân hồi thì có lẽ bọn họ có thể viết nên một câu chuyện thần thoại khác, hỏi Đại Đế không phải là không thể”.
“Bọn họ đều may mắn, có thể đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài”, Diệp Thành mỉm cười có phần mỏi mệt, “người còn lại vẫn phải vẫn phải tự sinh tự diệt ở vùng đất này”.
“Đây chính là số mệnh trời sinh của Đại Sở, trở thành trận cước chư thiên luân hồi, trấn áp Chư Thiên Môn, bọn họ chính là đạo hùng quan đầu tiên của Chư Thiên Vạn Vực, trước khi đời đời kiếp kiếp ở Chư Thiên Vạn Vực thì trấn áp Thiên Ma xâm lược vạn vực thương sinh chứ nhưng không được thế nhân ghi nhớ”.
“Thiên Ma”, bàn tay Diệp Thành run rẩy, đôi mắt hắn còn loé lên hàn quang, “bọn chúng là sự tồn tại thế nào, lại có lai lịch thế nào, vì chúng mà Chư Thiên Vạn Vực không từ cái giá nào gây dựng chư thiên luân hồi cho Đại Sở”.
“Thiên Ma Vực và Chư Thiên Vạn Vực không nằm cùng một nơi, nó tồn tại lâu đời hơn Chư Thiên Vạn Vực, không ai biết được nó là sự tồn tại thế nào, cũng không ai biết được bọn chúng có lai lịch thế nào, chỉ biết chúng rất mạnh, cứ vài trăm năm lại có người xâm lược Chư Thiên Vạn Vực”.
“Trước khi đánh đổ Thiên Ma trụ thì vãn bối cảm nhận được khí tức của vị Đại Đế thứ hai”, Diệp Thành trầm ngâm nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, “Thiên Ma Vực có thể cùng tồn tại với Chư Đế không?”
“Đúng như ngươi nói?”, Đông Hoàng Thái Tâm gật đầu, “đây mới chính là điểm khác biệt của Thiên Ma Vực, ở Chư Thiên Vạn Vực của ta hai vị Đại Đế không thể cùng tương ngộ trong một thời đại, một thời đại không thể có hai người thành Đế”.
“Vãn bối thắc mắc là Thiên Ma Vực không chỉ có một vị Đại Đế vả lại còn biết lối vào của Chư Thiên Vạn Vực vậy tại sao qua bao năm tháng như vậy mà không đánh vào Chư Thiên Vạn Vực, giống như lần này, nếu như cả hai vị Đại Đế của Thiên Ma Vực giáng xuống Đại Sở thì rất dễ dàng đã có thể dẹp bằng Đại Sở rồi”.
“Đừng đánh giá thấp Thiên Ma Vực”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, “năm xưa Chư Thiên Vạn Vực hợp lực bày bố chư thiên luân hồi pháp trận ở Đại Sở, che giấu vị trí của Đại Sở, Thiên Ma Vực không thể nào dễ dàng tìm thấy Đại Sở, không tìm thấy vị trí chính xác của Đại Sở thì chúng cũng không thể tìm được lối vào chính xác của Chư Thiên Vạn Vực, còn việc mà cả hai vị Đại Đế giáng xuống Đại Sở cùng lúc như ngươi nói thì cần thời gian, việc truyền tống có quá nhiều nhân tố bất định, huống hồ một Thiên Ma trụ chọc chời căn bản không thể chống đỡ và làm tiền đề cho cả hai vị Đại Đế”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Ngươi có biết vì sao cứ vài trăm năm Thiên Ma lại xâm lược Đại Sở không?”
“Xin tiền bối chỉ giáo”.
“Đó là vì cứ vài trăm năm Thiên Ma Vực sẽ sinh ra một vị Đại Đế”, Đông Hoàng Thái Tâm giải thích, “một khi có người thành Đế thì sẽ có đế đạo thần tắc độc nhất vô nhị xuất hiện, đế đạo thần tắc đó không phải trận pháp có thể che đậy, nó có thể kéo dài tới các vị trí khác nhau, trong đó bao gồm cả Thiên Ma Vực”.
“Ý của tiền bối là Thiên Ma Vực nhờ thần tắc thành Đế tìm thấy vị trí của Chư Thiên Vạn Vực, từ đó mới xâm lược vào Chư Thiên Vạn Vực?”, Diệp Thành nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi thăm dò.
“Đúng vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm gật đầu, “Thiên Ma cũng chỉ có thể trong thời gian nhất định mới có thể tìm thấy lối vào của Chư Thiên Vạn Vực, nếu không một ai ở Chư Thiên Vạn Vực thành Đế thì chúng tuyệt đối không thể tìm được vị trí của Đại Sở, đây chính là sự huyền diệu giữa vị trí và vị trí, bọn chúng di chuyển, chúng ta cũng di chuyển, vị trí lối vào không cố định, chốc chốc lại biến hoá, cho dù là sai lệch một chút thôi cũng là khoảng cách cả hàng chục triệu dặm, đương nhiên cả quá trình này không thể không kể đến công lao của chư thiên luân hồi trận pháp, nó luôn luôn đánh lạc hướng của Thiên Ma”.
“Lúc này Thiên Ma đã tìm thấy được lối vào chính xác, ta có thể cho rằng ở Thiên Ma Vực có người thành Đế không?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Đông Hoàng Thái Tâm hi vọng bà ta có thể đưa ra đáp án chính xác.
“Tiên Võ Đế Tôn kết thúc chẳng qua mới chỉ chín nghìn năm, Chư Thiên Vạn Vực không thể có người thành Đế”.
“Không có ai thành Đế vậy thì do Chư Thiên Luân Hồi xảy ra vấn đề sao?”
“Đúng là vấn đề nằm ở Chư Thiên Luân Hồi, nói chính xác là vấn đề nằm ở ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm nói với giọng đầy ý tứ.
“Vãn bối?”
“Cho tới giờ ngươi có biết lai lịch của Hồng Trần và Thần Huyền Phong không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Diệp Thành hỏi.
“Rốt cục người muốn nói gì?”, Diệp Thành cau mày.
“Hồng Trần không phải tên là Hồng Trần mà vốn dĩ tên là Diệp Thành, Thần Huyền Phong không phải tên Thần Huyền Phong Miêu Phong vốn dĩ tên là Diệp Tinh Thần”.
“Vậy là sao?”, Diệp Thành cau mày sâu hơn, hắn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Hồng Trần và Thần Huyền Phong không phải là người của thời đại này, bọn họ đều đến từ tương lai”, Đông Hoàng Thái Tâm cuối cùng cũng nói ra bí mật, “Hồng Trần tương lai là ngươi, Thần Huyền Phong là Diệp Tinh Thần tương lai, bọn họ nghịch thiên cải đạo vượt thời gian giáng xuống Đại Sở, điểm khác nhau là Diệp Tinh Thần giáng xuống thời đại Sở Hoàng còn Hồng Trần giáng xuống thời đại Thần Hoàng”.