Ấy?
Diệp Thành vừa ra khỏi hố đen không gian, không biết Thái Hư Cổ Long ở cách đó bao xa chợt ngẩng đầu.
“Tiểu tử, thế nào rồi?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, trong ánh mắt nó như có ngọn lửa bùng cháy.
“Ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh: “Nào, lại xem xem có phải là khí hỗn độn không?”
Phía này, Thái Hư Cổ Long vội vàng thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể đả thông tầm nhìn với Diệp Thành, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chăm chú vào thần hải trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Giây phút sau đó, đôi mắt vốn rạo rực của nó chợt có thần mang sắc bén xuất hiện, vẻ mặt nó kích động lạ thường: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.
“Ta nói mà, chắc chắn là bảo bối”, thấy Thái Hư Cổ Long khẳng định chắc nịch, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.
“Tiểu tử, ngươi phải chia cho ta một ít đấy”, Thái Hư Cổ Long vội nhìn sang Diệp Thành, “ta không cần nhiều, một phần mười cũng được”.
“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa nhỉ?”.
“Ta không lấy không, ta có thể lấy bảo bối để đổi”.
“Vậy ngươi cho ta một phần mười Thái Hư Cổ Long Hồn”, Diệp Thành lập tức lên tiếng.
“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa mà”, lần này tới lượt Thái Hư Cổ Long mắng chửi, nó tối sầm mặt.
“Thích đổi hay không tuỳ ngươi nhưng ta nhất định cần sức mạnh Long Hồn của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.
Diệp Thành đã muốn có Thái Hư Cổ Long Hồn từ lâu, tộc Thái Hư Cổ Long có rất nhiều bí thuật hắn đương nhiên biết, ví dụ như Thái Hư Long Cấm, Thái Hư Động, Thái Hư Na Dịch nhưng những bí thuật này đều cần sức mạnh linh hồn chống đỡ, nếu không có sức mạnh Long Hồn thì cho dù hắn biết nhiều cũng vô dụng.
Cho nên so với bảo bối mà Thái Hư Cổ Long nói thì hắn xem trọng sức mạnh Long Hồn hơn.
“Rốt cục ngươi có đổi hay không?”, lòng thầm tính toán, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ta không cần nhiều, chỉ cần một phần mười, này ta lấy khí hỗn độn đổi lấy sức mạnh Long Hồn, ngươi không thiệt mà”.
“Đổi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, “nhưng phải thêm một bát tinh huyết Thánh Thể của ngươi nữa”.
“Được”, Diệp Thành trả lời dứt khoát, tinh huyết thánh thể gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, bỏ chút máu thôi mà. Sau ba tới năm ngày là lại về bình thường, còn đó là sức mạnh Long Hồn của Thái Hư Cổ Long, có nó rồi thì nhiều bí pháp có thể thi triển, đây chính là vụ buôn bán không bao giờ lỗ.
“Cho ta vài ngày, ta sẽ phân tách sức mạnh linh hồn cho ngươi”.
“Cũng vừa hay ta cần vài ngày để luyện hoá biển hỗn độn”, Diệp Thành bất giác toét miệng cười.
“Cút đi, trong mấy ngày nay lão tử không muốn nhìn thấy ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế cắt đứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành.
Có điều mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó lại cảm thấy rất vui. Sức mạnh linh hồn của nó giống như tinh huyết thánh thể của Diệp Thành, cho dù phân ra thì dưỡng thân thể một năm cũng sẽ hồi về nguyên trạng.
Thế nhưng khí hỗn độn lại khác, đó chính là bảo bối chỉ có cầu mà rất khó có thể có, nó hiểu rõ hơn ai hết lần trao đổi này với Diệp Thành nó không hề thiệt.
Hi hi hi….
Nghĩ rồi nó bất giác bật cười, nó nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi xoa cằm.
“Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta trao đổi thế này, cuộc trao đổi này thế nào ngươi và ta đều hiểu ý nghĩa”, phía này, Diệp Thành vẫn đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên bất giác bật cười, “cho ngươi chút lợi lộc, coi như sự đền đáp của ta dành cho ngươi vì ngươi giúp ta nhiều lần, truyền thụ cho ta nhiều bí thuật”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn xoay người biến mất.
Trong màn đêm yên tĩnh, hắn lại bận rộn hơn những người khác nhiều lần.
Dưới ánh trăng, hắn không ngừng xuất hiện giữa những địa điểm khác nhau, có lúc ở rặng núi, có lúc ở sơn cốc, có lúc ở thương nguyên, có lúc ở đầm nước, cổ thành….mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều dừng lại một khoảng thời gian, đứng đó tĩnh lặng một lúc.
Mãi tới đêm thứ hai Diệp Thành mới tới một cứ điểm của Nhân Hoàng rồi vào bên trong địa cung.
Lúc này cả địa cung đã bị phong bế.
Không lâu sau đó, hắn lấy ra hỗn độn thần đỉnh rồi gọi tiên hoả và thiên lôi ra.
“Đừng lười biếng, mau luyện hoá biển hỗn độn này cho ta”, Diệp Thành lập tức ra lệnh.
Tiên hoả và thiên lôi nghe lời răm rắp, một tên hoá thành tiên hoả đạo thân, một tên hoá thành thiên lôi đạo thân dùng sức mạnh tiên hoả và sức mạnh thiên lôi bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Có điều muốn luyện hoá biển hỗn độn không phải việc một sớm một chiều.
Tiên hoả và thiên lôi luyện hoá mới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai cần đem Hỗn Độn Thần Đỉnh đặt vào đan hải, dùng sức mạnh huyết mạch Thánh Thể luyện hoá một lần, bước thứ ba chính là cho vào thần hải khiến sức mạnh linh hồn lại lần nữa luyện hoá, chỉ cần hoàn thành ba bước này thì mới coi là luyện hoá được biển hỗn độn.
Tiên hoả và thiên lôi bận rộn còn Diệp Thành cũng không rảnh, hắn phất tay lấy ra Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, thu bé nhiều lần rồi dựng nó trong địa cung.
Sau đó, Diệp Thành lấy ra một cái bình hồ lô rượu, vừa nhâm nhi vừa quan sát Cửu Châu Huyền Thiên Đồ. Quan trọng nhất chính là hắn quan sát những nơi mình vừa đi qua.
Gần tới sáng, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc mới hiện ra.
“Ta nói này, ngươi đúng là thần không biết quỷ không hay”, bức màn vừa xuất hiện, Sở Linh Ngọc đang ngồi trong đại điện chỉnh sửa móng tay lên tiếng: “Là chủ soái mà đôi ba ngày ngươi lại mất tích, như vậy có tốt không?”
“Con đi làm việc thật mà”, Diệp Thành chép miệng.
“Chọn được địa điểm phục kích chưa?”, phái Chung Giang lần lượt lên tiếng.
“Táng Thiên Sơn”.
“Táng Thiên Sơn?”, nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày vì trong số mười mấy địa điểm mà bọn họ dày công lựa chọn căn bản không có nơi nào là Táng Thiên Sơn.
“Táng Thiên Sơn ở đâu?”, sau hồi trầm lắng, lão tổ nhà họ Tô mới ái ngại cười nói.
“Ở nước Nguỵ của thế giới người Phàm”, Diệp Thành lên tiếng, “chính là một rặng núi dài tám trăm dặm”.
“Địa điểm phục kích ở thế giới người phàm?”, mọi người thẫn thờ.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, “vậy địa điểm mà mọi người chọn ở đâu?”
“Đều ở thế giới tu sĩ”.
“Không thể chọn ở thế giới tu sĩ được”, Diệp Thành lập tức xua tay, “ở Nam Sở thừa nhiều nhất là những tu sĩ rảnh rỗi, chỉ cần chút gió lay cỏ động đều kéo tới cả một đám đến xem, vả lại không chỉ xem thôi, mẹ kiếp bọn họ còn đồn ra ngoài, tin tức như chắp thêm đôi cánh, không tới ba phút là cả Đại Sở đều biết. Thế giới người phàm lại khác, người phàm không có nhiều, tu sĩ căn bản không có, vả lại con đã từng quan sát rồi, vài chục nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều không có dân cư, đừng nói là tu sĩ, người phàm còn chẳng có lấy mấy người. Phục kích ở đó không có ai xem, không lộ tin tức ra ngoài, đó là địa điểm hợp lý nhất rồi”.
“Nói vậy thì mọi người đều đồng ý với địa điểm phục kích này chứ?”
“Đương nhiên rồi”.
“Vậy thì dễ dàng thôi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn phóng to vị trí của Táng Thiên Sơn trên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó vừa chỉ từng nơi vừa nói.
“Con sẽ dụ bọn họ tới đây và nghĩ cách để bọn họ tách nhau ra. Chúng ta công phá từng người một”.
“Nhiệm vụ của mọi người chính là bố trí trước ở đây, chú ý hỗ trợ Long Nhất và Long Ngũ thi triển kết giới Thái Hư Long Cấm, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngoài Hồng Trần Tuyết tiền bối trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì những người khác đều phải tham chiến”.
“Để đề phòng bất trắc, khoảng cách ba mươi nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều phải cài tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, tu vi tốt nhất là trên cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, một khi phát hiện những tu sĩ khác thì không cần nói nhiều, lập tức ra tay”.
“Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng cần bố trí dày đặc để quan sát bọn họ ra khỏi tông từ khi nào, có đại quân đi theo hay không, những điểm này đều phải nắm được, đừng để tới lúc đó chúng ta bị bao vây thì không hay”.
Nói xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn mọi người: “Không biết mọi người có gì cần bổ sung không?”
“Không có”.
“Đã vậy thì mọi người đi chuẩn bị đi, tối mai chúng ta hành động”.