Cùng lúc đó, thần khu của Thanh Long Vương, Huyền Vũ Vương, Chu Tước Vương, Bạch Hổ Vương và Kỳ Lân Vương cũng bị biến động theo, trong cơ thể có khí dao động, Diệt Thiên Chi Uy sống lại, làm cho trời đất cũng dao động.
Cực Đạo Đế Binh? Rất nhiều lão Chuẩn Đế biến sắc, làm như đánh hơi ra điều gì, nhìn ra trong cơ thể mấy vị Chuẩn Đế đều cất giấu Cực Đạo Đế Khí, đó là pháp khí cấp Đại Đế, quá bá đạo.
Trời đất rung chuyển, ảm đạm mất đi màu sắc, giống như không chịu nổi Đế uy, sụp đổ từng tấc một.
Các tu sĩ xung quanh hoảng loạn vội lui về phía sau, vạn tộc tới đây, mục đích của bọn họ quả nhiên không chỉ đơn giản là nhìn Thánh Thể độ kiếp, đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, bằng không đến xem sao phải mang theo Đế binh.
Vạn tộc từ xưa đã ân oán sâu đậm, một khi có lý do thích hợp, sẽ không chút do dự mà khai chiến.
Mà hôm nay, cái chết của Diệp Thành, lại là một cái cớ vô cùng tốt, vạn tộc không ngại lấy cái cớ này để khai chiến, vùng đất đã yên bình quá lâu, cũng nên dùng chiến tranh lễ rửa tội rồi.
Vì thế, mấy đại tộc đều đã mang theo Đế binh đến đây, nếu như khai chiến, đừng nói rừng Hồng Hoang này, ngay đến cả Nam Vực cũng sẽ bị đánh sụp, Cực Đạo Đế Binh quá đáng sợ.
Song, đúng lúc vạn tộc muốn triển khai hỗn chiến kinh thế, một giọng nói mơ hồ vang vọng chư thiên, không thể tìm ra nơi phát ra, giống như đến từ thời đại cổ xưa: “Sinh ra từ một gốc, sao nấu nhau quá gấp”.
Câu nói kia mang ngữ khí điềm đạm, lại khó nén sự uy nghiêm tuyệt thế, mang theo một chút bi thương cổ xưa, giống như mệnh lệnh, nhưng càng như cầu xin, không muốn các tộc tàn sát, mà trăm họ lầm than.
Các cường giả vạn tộc đều nhíu mà, ngay cả Chuẩn Đế cũng vậy, âm thanh kia quá cổ xưa, cũng quá mơ hồ, cho dù là tu vi và đạo hạnh của bọn họ cũng khó tìm ra được nơi thật sự phát ra âm thanh.
“Có lẽ là quá nhiều Cực Đạo Đế Binh cùng hiện ra, đã gợi lên pháp tắc Đế Đạo chưa từng mất đi trong chốn u minh”. Lão Chuẩn Đế có đại thần thông nói ra suy đoán trong lòng, mặc dù Đế đã quy tịch, nhưng Đạo vẫn ở đó, dấu ấn của bọn họ trường tồn với thế gian, Đế Binh có thể cảm nhận thấy đạo tắc của Đế.
Đại Đế hiển linh sao? Huyền Vũ Vương than thở một tiếng, ẩn đi Cực Đạo Đế Binh, bỗng nhiên xoay người, nắm Tiểu Huyền Vũ, đạp những bước chân già nua, từ từ đi xa, biến mất trong mắt người đời.
Thấy thế, Tứ Đại Thiên Vương còn lại của Nam Vực đều liếc nhìn nhau, lắc đầu cười, cũng đều thu lại Đế Binh Uy Áp, tự dẫn theo người của mình xoay người rời đi giống Huyền Vũ Vương.
Ngũ Đại Vương tộc lần lượt rời đi, làm cho không khí tại đây tức thì dịu đi rất nhiều, nếu đã là lời của Đế Đạo lạc ấn, thì cũng giống như ý chỉ của thần, nếu tiếp tục khai chiến, rõ ràng là bất kính với tiền bối.
Lão tổ tộc Kim Ô và Côn Bằng lại hừ lạnh một tiếng, vẫn là xoay người, mặc dù bọn họ đã bôi nhọ uy danh của tiền bối, cũng sẽ không ngỗ nghịch làm trái ý chỉ của Tiên Đế, ít nhất sẽ không tự phụ khai chiến.
Vạn tộc do dự, nối tiếp nhau lần lượt xoay người, trước khi đi còn không quên nhìn lướt qua kẻ thù của mình, giống như là đang nói: không phải là sợ các ngươi, mà là nể mặt tiền bối Đại Đế.
Kết quả là, vùng trời đất to như vậy, bóng người đầy trời đầy đất, bởi vì người của vạn tộc tản đi tứ phía, mà dần trở nên trống trải hơn rất nhiều, một trận hỗn chiến kinh thế cuối cùng không nổ ra.
“Đáng chết”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu tức giận, đều quát mắng, vốn định vì Diệp Thành giết một trận trời đất u ám, lần này thì hay rồi, không chỗ xả giận: “Lão Thất lần này chết thật oan uổng”.
“Định số trong chốn u minh sao?”. Rất nhiều lão Chuẩn Đế đều lắc đầu, không khỏi thở dài, “Vượt qua sự trừng phạt của thần, thắng kiếp số của Đế, nhưng cuối cùng lại khó tránh kiếp nạn của người”.
Thánh chủ Khổng Tước cũng thở dài, nhìn về phía Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa, hai con gái của ông. Một người điên điên khùng khùng, một người trầm mặc không nói, người làm cha thật sự đau lòng.
Đây quả thật là trời xanh trêu đùa, người bạn đời của các nàng đều là những người kiệt xuất hơn người hiếm có, nhưng lại là kẻ thù, một người bị giết chết, một người nhẫn tâm bán đứng vợ.
Đáng thương là hai con gái của ông ta, vẫn cứ yêu nhầm người, để lại vết thương cả đời.
Đối với sự cảm thán của Thánh chủ Khổng Tước, Thiên Thương Nguyệt cười nhàn nhạt, không hề nghĩ không thông giống như trong tưởng tượng, người đời đều cho rằng Diệp Thành đã chết, nhưng nàng biết, Thánh Thể Diệp Thành còn sống.
Ở đây, không có người nào hiểu rõ Diệp Thành hơn nàng, Tiên Nhãn giải phong ấn, nói về bản lĩnh chạy trốn, không người nào có thể sánh ngang với hắn, đường đường là hoàng giả thứ mười của Đại Sở, sao có thể nói chết là chết .
Nàng im lặng xoay người, rất chắc chắn Diệp Thành còn sống, nàng chỉ cần về nhà chờ là được.
Trước đó, còn cần phải hoàn thành một nhiệm vụ Diệp Thành đã giao cho, đó là giúp những người chuyển thế giải phong ấn ký ức, với thân phận công chúa nhà Khổng Tước của nàng, thì chuyện này rất dễ dàng.