“Ta nhận tấm lòng này”, Ngự Linh Lão Tổ cười ôn hoà: “Đời này ta đã sử dụng không chỉ một hoa sen sinh mệnh, thần dược kéo dài tuổi thọ này không có tác dụng với ta”.
“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, lại cất hoa sen sinh mệnh vào trong đỉnh.
“Sao ngươi biết nhà Ngự Linh ta có trứng rồng?”, Ngự Linh Lão Tổ mỉm cười nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ôn hòa.
“Vãn bối ngửi ra được”, Diệp Thành ho khan.
“Vì sao nhất định phải xem nó?”
“Nó là người thân của vãn bối”.
“Ngươi hẳn là người có tâm sự”, Ngự Linh Lão Tổ không hỏi sâu, chẳng những không hỏi đến bí mật của Diệp Thành mà ngược lại còn kể về một quá khứ xa xưa: “Trước đây ta đi lạc vào hang rồng, thấy Long tộc đang tranh chấp, vô tình cứu được quả trứng rồng đó nhưng cũng vì vậy mà mang lại một tai họa lớn”.
“Tai hoạ mà tiền bối nói là chỉ…”, Diệp Thành dò hỏi.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, không nhắc tới nữa”, Ngự Linh Lão Tổ thở dài: “Ta có thể sống nhiều nhất là ba năm nữa, những người mà ngươi đưa tới ấy, ta cũng chỉ có thể bảo vệ nhiều nhất là ba năm”.
“Ba năm”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói như vậy thì ba năm sau nhà Ngự Linh khả năng cao sẽ gặp chuyện, không có Thánh Vương trấn giữ, dù phòng ngự của nhà Ngự Linh có mạnh hơn nữa cũng khó ngăn được Bái Nguyệt Thần Giáo.
“Đi đi”, Ngự Linh Lão Tổ khó khăn giơ tay lên, phất nhẹ đưa Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.
Sau khi Diệp Thành đi, Ngự Linh Lão Tổ nhìn về lối ra của Địa Cung, sững sờ hồi lâu: “Nguyên nhân gì khiến cho một nữ tử của Hồ tộc không tiếc trả giá bằng cửu thế luân hồi cũng phải để lại lời chúc phúc cho ngươi?”
Diệp Thành chỉ cảm thấy sức mạnh không gian quanh cơ thể bay lên, tựa như đang ở trong thông đạo không gian, hắn vô cùng kinh ngạc trước thần thông của Ngự Linh Lão Tổ, lĩnh ngộ của Thánh Vương về không gian quả nhiên vô cùng huyền bí.
Gạt bỏ dòng suy nghĩ, hắn nhìn quanh bốn hướng.
Đây là một thế giới sắc màu rực rỡ, tiên quang huy hoàng lộng lẫy, cỏ cây hoa lá ở đây sum suê tươi tốt, xanh um rậm rạp, so với Địa Cung của Ngự Linh Lão Tổ, nơi đây tràn ngập sức sống hơn nhiều.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở nơi không xa, ở đó có một quả trứng vàng lớn đang lơ lửng, to cỡ vại rượu, tản ra ánh vàng chói lọi, tiên quang tràn ngập xung quanh, triện văn uốn lượn, từng đợt tiếng rồng ngân dài khoẻ khoắn vang lên, từng làn khí tức đều có khí của long hình, cực kỳ phi thường.
Đó là trứng rồng với huyết mạch bá đạo khiến Thánh huyết cũng phải dè chừng, không chỉ một lần dấy lên xao động.
Diệp Thành chậm rãi đi tới, cách quả trứng rồng ba trượng rồi dừng lại, nhìn nó rồi cảm thán: “Không ngờ lại là Bá Vương Long, chẳng trách khí tức lại mạnh mẽ đến vậy, cũng chẳng trách hai trăm năm chưa ra khỏi vỏ”.
Hắn đã nghe nói về Bá Vương Long từ lâu, là đệ nhất đại chư hầu của Long tộc, thời kỳ đỉnh cao có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, nhưng chưa từng vượt qua Đại Đế, có trách chỉ trách tộc Thái Hư Long quá mạnh.
Nói đến Bá Vương Long, hắn đã từng nuốt một giọt máu của dòng này, đó là khi cá cược ở Thiên Long Cổ Thành, chính giọt máu rồng ấy đã cho hắn cơ hội, cảnh giới liên tiếp đột phá được ba cấp.
“Không tồi!”
Diệp Thành sờ cằm, bắt đầu đi quanh trứng rồng, ánh mắt mang theo vẻ quái lạ.
Nhìn một lúc, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng dáng nhỏ bé: Đó là một người chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, mập mạp mũm mĩm, kiếp trước là người có huyết mạch tinh tuý nhất Thiên Đình Đại Sở, tuy sức chiến đấu khá tệ nhưng tốc độ lại chẳng ai bằng.
Đúng vậy, tên nhóc Bá Vương Long trong quả trứng này chính là Tiểu Linh Oa chuyển kiếp.
Cũng không trách ánh mắt Diệp Thành có vẻ quái lạ, vì kiếp trước Tiểu Linh Oa chỉ to chừng bàn tay, thường xuyên bị người khác đùa cợt, muốn tán gái cũng chẳng tán được, không phải không tán được mà là vì tiểu đệ của hắn quá nhỏ.
Kiếp này thì khác, Bá Vương Long trưởng thành thì đầu nó có thể so sánh với một ngọn núi.
Diệp Thành chắc chắn kiếp này Tiểu Linh Oa vẫn không thể tìm được vợ, nếu nói kiếp trước tiểu đệ quá nhỏ thì kiếp này lại quá lớn, nếu đi tán gái có khi lại doạ người ta sợ chạy mất dép.
Trong những người chuyển kiếp thì thân phận của tên này là lợi hại nhất, Bá Vương Long có thể cạnh tranh với Thái Hư Cổ Long, sự tồn tại này một khi để nó trưởng thành thì chắc chắn sẽ rất cừ khôi.
Đi vòng quanh một lúc, Diệp Thành không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng rồng lớn.
Nhưng hắn vừa chạm vào đã có vấn đề, quả trứng rồng rung lên, một vết nứt mảnh nhỏ như sợi tóc xuất hiện, sau vết nứt đầu tiên, từng vết nứt khác lần lượt hiện lên.
Rồng sắp nở rồi? Diệp Thành ngạc nhiên nhìn trứng rồng, trùng hợp để hắn được thấy nhỉ?
Rắc! Rắc!
Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì vết nứt trên trứng rồng đã liền thành một mảng, ánh sáng vàng rực phát ra, long khí dồi dào hoá thành long ảnh bá đạo.