Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đất bao la, mọi người đều dõi theo.

Trên hư thiên huyền ảo, Diệp Thành đã trở về, hắn như một bậc chiến thần Bát Hoang chinh phạt chư thiên.

Hắn đã thành công, thành công đạt được tu vi cảnh giới Thiên, cũng thành công trở thành vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở, trở thành vị Hoàng đế thứ mười của Đại Sở sau Thần Hoàng, cũng là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.

Thánh chủ Thiên Đình đã tạo ra một thần thoại dành riêng cho mình, thần thoại này trước nay chưa từng có và sau này đã định là cũng không có ai đạt được.

Phong!

Khi mọi người nhìn lên thì thấy Diệp Thành giơ một tay lên trời, đầu mày cũng có thần quang lấp lánh.

Bầu trời rung lên, một loại sức mạnh đang tụ lại, đó là đạo lạc ấn Hoàng đế của hắn.

Lên ngôi Hoàng đế, hắn cũng như chín vị Hoàng đế trước đó của Đại Sở, đạo tắc của hắn lạc ấn giữa đất trời Đại Sở, cũng áp chế tu sĩ Đại Sở như đạo lạc ấn của chín vị Hoàng đế còn lại.

Vì vậy điều hắn làm bây giờ là một hành động nghịch thiên.

Hắn ngưng tụ đạo lạc ấn của mình rồi phong ấn nó.

Đây quả thực là một hành động nghịch thiên, mục đích của hắn rất đơn giản, hắn không muốn đạo lạc ấn của mình áp chế tu sĩ Đại Sở.

Dù sao hắn cũng sẽ rời khỏi Đại Sở, nhưng hắn đi rồi, đạo lạc ấn của hắn vẫn còn đó, hắn hy vọng sau khi mình đi, vùng đất này có thể lại có thêm Hoàng đế mới chứ không phải vì đạo lạc ấn của mình khiến cho rất nhiều nhân tài xuất chúng phải dừng lại trước tu vi đỉnh phong, để lại tiếc nuối cả đời.

Là một Hoàng đế, hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu.

Đại Sở là một sự tồn tại đặc biệt, hắn đạp bằng ý chí của trời nhưng không thể phá vỡ cấm chế sẵn có của Đại Sở.

Thật đáng sợ!

Với định lực của Phục Nhai cũng không khỏi một lần nữa cảm thán.

Trong chín vị Hoàng đế của Đại Sở, không phải chưa có ai từng nghĩ tới việc phong ấn đạo lạc ấn của mình, chỉ là chưa ai thành công.

Bây giờ Diệp Thành đã làm được chuyện mà họ chưa làm được, chỉ riêng điểm này Diệp Thành đã xứng danh là vị Hoàng đế mạnh nhất Đại Sở.

Đất trời im ắng, Diệp Thành khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Sau thiên kiếp, hắn cần củng cố tu vi, cũng cần phải lĩnh hội chân lý bản nguyên của đất trời khi tĩnh toạ.

Coong! Coong! Coong!

Trong bóng tối dường như có tiếng chuông lớn vang lên, thực chất nguồn phát ra âm thanh là từ Diệp Thành, đó là âm thanh đại đạo đan xen phát ra từ đạo tắc của hắn, vang vọng khắp vùng đất rộng lớn này, ẩn chứa đạo uẩn vô thượng.

Nhanh, nhanh, nhanh!

Các tu sĩ Đại Sở ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Bây giờ Diệp Thành là Hoàng đế, hơn nữa còn là vị Hoàng đế mạnh nhất, sự hiểu biết của hắn về đạo hơn hẳn chín vị Hoàng đế khác của Đại Sở, nếu không cũng không thể thi triển đại thần thông phong ấn đạo lạc ấn của mình.

Đạo của Diệp Thành không phải đạo bình thường, đạo của hắn có thiên âm đại đạo, mang theo ý cảnh huyền bí.

Nhìn khắp thiên địa, tu sĩ Đại Sở không ai không nhắm mắt ngồi xếp bằng, tất cả đều ngồi thiền như tăng nhân, dưới sự lĩnh ngộ thiên âm đại đạo của Diệp Thành, họ được gột rửa, hiểu được chân lý ngộ đạo.

Không lâu sau có ánh hào quang bay lên, người có thiên phú cao đã đột phá dưới sự gột rửa từ đạo của Diệp Thành, tuy nhắm mắt nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, đây đúng là may mắn của họ.

Sau đó lại liên tục có hào quang bay lên.

Dưới sự bao phủ của đạo, những tu sĩ có thiên phú dị bẩm ở Đại Sở đã tìm thấy cơ hội cho riêng mình, đó là cấp bậc mà họ chưa từng được tiếp xúc, đạo của Diệp Thành đã mở ra cho họ một con đường rộng rãi.

Chín ngày như vậy, Diệp Thành ngồi xếp bằng trong hư không từ từ mở mắt ra.

Đôi mắt hắn không sâu thẳm như bầu trời rộng lớn nữa mà như giếng cổ không một gợn sóng, giống như đôi mắt của một người phàm.

Thần mang quanh người hắn cũng từ từ biến mất, hội tụ vào trong cơ thể, hắn đã hoàn toàn trở về trạng thái ban đầu trong lúc lĩnh ngộ, dù là Thánh huyết Thánh thể hay là nguyên thần bản mệnh đều có sự thăng hoa về chất, nhận thức về đất trời cũng đã lên đến đỉnh điểm tại thời điểm này.

Hắn xuống khỏi hư thiên, trông hắn như một người phàm trần, không có chút lệ khí nào, mọi thứ đều rất bình thường.

Trên mặt đất, tu sĩ Đại Sở vẫn đang ngồi xếp bằng, từng ánh hào quang phóng lên trời, lần lượt từng người tìm được cơ hội may mắn cho riêng mình.

Họ vẫn đang đắm chìm trong ý cảnh.

Diệp Thành khẽ cười, không làm phiền họ mà rời đi luôn.

Khi hắn xuất hiện lần nữa đã là ở Hoang Mạc cấm địa, hắn dừng một chút rồi nhấc chân đi vào.

Giống như năm đó, trong Hoang Mạc cấm địa cát vàng bay tứ tung, với tu vi hiện tại của hắn cũng vẫn bị áp chế.

Trong Hoang Mạc, hắn có thể thấy rõ đạo tắc Đại Đế toả ra từ rìu Khai Thiên.

Rìu Khai Thiên là đế khí của Bàn Cổ Đại Đế.

Bàn Cổ Đại Đế là một trong một trăm ba mươi vị Hoàng đế của Huyền Hoang, là vị Đại Đế bí ẩn nhất trong lịch sử một trăm ba mươi vị đế.

Thái Hư Cổ Long đã không chỉ một lần nhắc đến thần thoại về Bàn Cổ Đại Đế, ông là vị Hoàng đế cổ đại hùng mạnh nhất, đã từng một rìu chém lìa thiên địa vạn vực, cái tên rìu Khai Thiên cũng ra đời từ đó.

Tận mắt nhìn thấy rìu Khai Thiên, tiền bối quả thực không lừa hắn, nó thực sự là một thần khí vô song, khoáng đạt như vũ trụ bao la, sức mạnh của nó mang theo bản nguyên của thiên địa, lắng nghe kỹ còn thấy có từng đoạn thiên âm đại đạo đan xen.

Ba ngày sau, hắn ra khỏi Hoang Mạc cấm địa.

Hắn đến Hố Thần, đầu tiên là cung kính cúi đầu hành lễ rồi mới bước vào, chẳng hề quan tâm đến cấm chế của nơi đây.

Tới Hố Thần lần nữa, lòng hắn muôn vàn cảm xúc.

Chính ở nơi này, hắn đã có được bản nguyên Thánh thể, chính ở nơi này, hắn đã thật sự quật khởi.

Hắn dừng lại trước tấm bia đá, nhìn bài thơ năm xưa Hồng Trần để lại, trong bài thơ có tên Diệp Thành và Sở Huyên, trong lòng hắn vẫn đau âm ỉ.

Hắn dời mắt, nhìn về nơi sâu, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng khổng lồ cao ngất trời ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK