Rầm! Đoàng! Đoàng!
Giữa thiên địa tăm tối, ngoài tiếng nổ rầm trời này còn có hàng tỷ lôi chớp đang xé toạc cả vùng đất này.
Đại quân Thiên Ma vẫn vô cùng hung hãn, thôn tính từng vùng đất và sinh linh nơi đây.
Tu sĩ của Đại Sở vẫn đang phản kháng, dùng huyết cốt để bảo vệ từng tấc đất quê nhà.
Đúng như Sở Hùng nói, Đại Sở bại rồi, không có bức tường thành Nam Sở làm lá chắn, đại quân Thiên Ma nhiều gấp mấy chục lần tu sĩ của Đại Sở đều không còn sức mà chống lại nổi từng đợt công phá của chúng.
Giết! Không được để kẻ nào sống sót!
Tiếng chúng tướng Thiên Ma vang lên dữ dội, vang vọng khắp đất trời Nam Sở, mang theo uy nghiêm lạnh lùng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Nhìn vào thiên địa từ trên cao, trên vùng đất của Nam Sở, từng toà cổ thành bị dẹp bằng, từng linh sơn nứt lìa, nơi nào Thiên Ma đi qua thì thây xác chất chồng, máu chảy thành sông, Nam Sở thực sự đã trở thành địa ngục chốn trần gian.
Phía trước, đại quân Thiên Ma như nước thuỷ triều đã bao vây khắp Đan Thành.
Đan Thành chính là thánh địa của luyện đan sư, mùi hương dược liệu thơm nồng kéo theo rất nhiều Thiên Ma tới, tên nào tên nấy mặt mày tham lam thấy rõ.
Bảo vệ!
Đan Ma gằn lên, tay cầm sát kiếm đứng trên tường thành của Đan Thành.
Không chỉ mình ông ta mà đến tất cả các luyện đan sư đều chặn ở cửa thành, những luyện đan sư không giỏi đánh đấm cũng phải liều mạng, cầm vũ khí lên bảo vệ Đan Thành, tranh thủ thời gian cho Diệp Thành.
Một đám sâu kiến!
Thiên Ma gằn giọng lạnh lùng, đứng giữa hư thiên giơ sát kiếm lên chỉ vào Đan Thần: Tiến công.
Đột nhiên, hàng trăm sát trận hư không, hàng trăm nghìn trận pháp công kích trợp trời nhằm vào kết giới hộ sơn của Đan Thành.
Giây phút sau đó, thần mang trợp trời càn quét hư thiên, đánh vào kết giới hộ sơn của Đan Thành.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Tiếng nổ rầm trời như sấm rền, kết giới hộ sơn của Đan Thành rung lên kịch liệt, rất nhiều nơi đã nứt lìa.
Không phải kết giới hộ sơn của Đan Thành không đủ mạnh mà vì Thiên Ma tấn công vào đây quá đông, mỗi lần đại quân Thiên Ma tấn công vào trong Đan Thành đều sẽ khiến từng luyện đan sư đổ máu, hoá thành huyết vụ.
Rầm!
Sau tiếng động kinh thế, kết giới hộ sơn của Đan Thành bị phá vỡ.
Đại quân Thiên Ma rợp trời như tìm được chỗ trút giận, xông vào như lũ cuốn.
Giết!
Đan Ma là người đầu tiên sát phạt ra ngoài, ông ta lấy sức một mình địch lại chín ma tướng khác.
Giết!
Đan Thần và Đan Nhất cũng điên cuồng chặn ở cửa thành quyết tiến không lùi.
Giết!
Rất nhiều luyện đan sư đã xông vào trận địch, tự nổ chân hoả luyện đan và cơ thể, mỗi lần họ tự nổ đều tạo ra một đoá huyết hoa choán mắt, mỗi lần tự nổ đều kéo theo cả đám Thiên Ma xuống hoàng tuyền.
Đan Thành hôm nay nhuốm đỏ máu, khắp nơi đều vang lên tiếng ai oán thét gào.
Đan Tổ à, hiển linh đi!
Vẫn có những luyện đan sư cổ hủ quỳ phục dưới tượng điêu khắc sừng sững của Đan Tổ, nước mắt và máu lăn dài, vừa khóc lóc vừa thét gào hi vọng bước tượng lạnh băng kia có thể cứu thế giúp bọn họ thoát khỏi khổ ải.
Vù! Vù!
Tượng Đan Tổ rung chuyển, một luồng quang hồng khai khoá thiên địa, hoá ra một bóng hình đứng sừng sững giữa đất trời, đó chính là Đan Tổ Hư Hồn được con dân Đan Thành đời đời sùng bái.
Đan Tổ hiển linh rồi! Đan Tổ hiển linh rồi!
Luyện đan sư bên dưới tượng điêu khắc đột nhiên quỳ xuống, người nào người nấy nước mắt lăn dài.
Tiếng ai oán chấn động thiên địa, Đan Tổ Hư Hồn mở mắt nhìn thế giới tang thương đẫm máu.
Trong đôi mắt già nua của ông ta hiện lên vẻ đau thương, Đan Thành huy hoàng bao nhiêu năm tháng mà cuối cùng lại lâm vào kiếp khổ ải, hậu thế của ông ta phải chịu lầm than.
Một đạo tàn niệm cũng đòi đấu với ta sao?
Một tên ma tướng sát phạt đến vung chiến thương quét về phía Đan Tổ Hư Hồn.
Đan Tổ Hư Hồn lập tức giơ tay trấn áp hư thiên, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa khiến tên ma tướng vừa xông lên bị một bàn tay đánh tan thành mây khói.
Thế nhưng sau khi huỷ diệt một tên ma tướng Đan hổ Hư Hồn lại trở mỏng manh hơn, sức trấn áp mạnh mẽ cũng giảm sút, chỉ còn lại một luồng hồn hư ảo không phải là Đan Tổ thực thụ.
Tiêu diệt cho ta!
Một tên ma tướng giơ sát kiếm lên chỉ vào Đan Tổ Hư Hồn ở phía xa.
Không cần ông ta phải ra lệnh, hàng trăm hư thiên sát trận đã khôi phục thần uy.
Thần mang rợp trời mang theo uy lực trảm thiên diệt địa quét vào hư thiên, trảm diệt Đan Tổ Hư Hồn, đến cả tượng Đan Tổ sừng sững kia cũng sụp đổ trong chốc lát, hoá thành tàn tro bay đi còn những luyện đan sư bên dưới tượng Đan Tổ thì lúc này cũng bị trấn áp và nhấn chìm.
Giết!
Đan Ma đang gào thét, tự nổ cơ thể kéo theo bốn tên ma tướng cùng xuống hoàng tuyền, máu tươi của ông ta cuối cùng cũng thẫm đẫm Đan Thành.
Trải qua bể dâu năm tháng, ông ta cuối cùng cũng cống hiến sinh mệnh của mình cho vùng đất mà ông ta vừa yêu vừa hận, Đan Ma không phải là ma, kí ức của ông ta mãi mãi ghi lại nơi này.
Giết!
Đan Thần và phía Đan Nhất cũng tự nổ cơ thể liều mạng tới giây phút cuối cùng.
Bầu trời của Đan Thành cũng nhuốm đỏ máu, phía luyện đan sư cũng ngã vào vũng máu.
Trong địa cung, cơ thể Diệp Thành run rẩy, mọi thứ mà Đan Thành cống hiến hắn đều đã thấy rõ mồn một, những luyện đan sư kia bảo vệ hắn đến giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Hoang Cổ Thánh Thể!
Luyện đan sư của Đan Thành đều đã bỏ mạng, đại quân của Thiên Ma cứ thế xông vào địa cung nơi Diệp Thành ở, từng cặp mắt khát máu và tham lam nhìn chằm chằm nơi này.
Vạn Kiếm Triều Tông!
Đúng lúc này, một uồng ánh sáng rực rỡ giáng từ trên trời xuống, đó chính là một bóng hình chém ra một kiếm tạo thành Vạn Kiếm Triều Tông.
Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, Thiên Ma vừa xông vào đây đều ngã rạp.
Cơ Tuyết Băng tới rồi, mái tóc cô bạc trắng, toàn thân đầy vết thương, máu tươi đẫm cơ thể, cô đứng phía trước đại đại.
Giết cô ta!
Một tên ma tướng gằn lên phẫn nộ như thể biết được sức mạnh của Cơ Tuyết Băng nên không dám mạo hiểm xông lên mà dựa vào sát trận hư thiên trảm diệt Cơ Tuyết Băng.
Đừng vội!
Một tên ma tướng cười u ám, đôi mắt hiện lên u quang, hắn ta liếm liếm cái miệng nhìn Cơ Tuyết Băng, trong ánh mắt hắn rõ vẻ tham lam như thể hắn rất hứng thú với huyết mạch Huyền Linh của cô vậy.
Ta muốn có huyết mạch của cô ta.
Một tên ma tướng xông lên, mái tóc huyết sắc tung bay, thể phách lớn mạnh, khí huyết sục sôi, hắn bước trên biển máu ma sát định trảm Cơ Tuyết Băng đoạt lấy huyết mạch.
Thấy vậy, tên ma tướng tóc tím kia loé lên cái nhìn lạnh lùng, hắn không cam tâm lùi về sau nên vung chiến thương lao tới.
Thấy tên ma tướng tóc đỏ sát phạt tới, Cơ Tuyết Băng lập tức di chuyển né qua đòn công kích của hắn, Huyền Linh thần Tướng lướt qua khiến tên ma tướng kia bị chém đến mức lảo đảo lùi về sau còn tên ma tướng tóc tím xông tới cũng trúng một chưởng mà bị ép lùi bước.
Trấn áp!
Tên ma tướng tóc đỏ hắng giọng lạnh lùng, phần trán có một cái gương ma bay ra phát ra thần uy kinh thế trấn áp đến mức Cơ Tuyết Băng lảo đảo.
Phá!
Cơ Tuyết Băng thiêu đốt huyết mạch Huyền Linh chống lại uy lực của ma gương kia, một kiếm chém ra khiến ma gương tan nát, tên ma tướng tóc đỏ cũng bị phản phệ lại lần nữa bị đẩy lùi, còn chưa đứng vững thì sát kiếm của Cơ Tuyết Băng đã tới.
Tên ma tướng tóc đỏ tái mặt, đôi mắt trố ra, hắn ta đã đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, hắn muốn lùi về sau nhưng đã muộn, linh hồn bị trảm đến mức tan thành mây khói.
Chết đi!
Lúc này, tên ma tướng tóc tím đã sát phạt lên từ phía sau, hắn đâm một mâu xuyên người Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng trọng thương cố gắng di chuyển nhưng còn chưa đứng vững đã bị tên ma tướng tóc tím lại lần nữa sát phạt đến, hắn không cho cô cơ hội phản ứng lại.
Cửu Thiên Huyền Linh Kính!
Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn, linh gương khổng lồ hiển hiện, cô hoá thân thành người trong gương, tên ma tướng tóc tím đâm một mâu tới nhưng không thể phá được linh gương, ngược lại còn bị linh gương hất bay đi.
Cửu Thiên Huyền Linh, Cấm!
Cơ Tuyết Băng giơ tay khiến tên tóc tím bay đi bị cấm cố giữa hư hiên.
Mở cho ta!
Tên này gào thét muốn mở cấm cố nhưng lại bị nhất chỉ của Cơ Tuyết Băng điểm vào thần hải, đến cả linh hồn bản mệnh cũng bị trảm diệt.
Thấy vậy, sắc mặt một tên ma tướng lạnh hẳn lại, hắn lập tức ngự động tuyệt sát trận, quét ra một đạo thần mang đánh tan Cửu Thiên Huyền Linh Kính.
Ngay sau đó, Cơ Tuyết Băng lập tức bay đi, đợi tới khi đáp đất thì chỉ còn thấy vũng máu tươi choán mắt.