Ầm!
Cửu Châu Thần Đồ rung lên, bùng phát ra uy áp kinh hoàng, từng làn khí tức tản ra từ nó đều nặng như núi cao tám nghìn trượng.
Đây là pháp khí cảnh giới Thiên đáng sợ do Thần Hoàng đích thân luyện chế, lạc ấn đạo tắc của ông ấy và Đại Sở bản nguyên, không phải pháp khí cảnh giới Thiên bình thường có thể so sánh được, uy lực của nó có thể hủy thiên diệt địa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trên hư thiên, dưới đại địa, từng nhóm người hoá thành huyết vụ.
Cửu Châu Thần Đồ được Diệp Thành đích thân điều khiển càng thêm có uy lực, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không có ai may mắn thoát khỏi.
“Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!”
Diệp Thành như quân lâm Cửu Thiên, tiếng hét chấn động đất trời mang theo sức mạnh của sấm sét uy nghiêm vô cùng, vang vọng cả bầu trời.
“Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”
Diệp Thành vừa dứt lời đã có lão tổ của một thế gia giơ hai tay lên.
Đó là lão tổ của một gia tộc hạng ba ở Bắc Sở, vốn là người giữ thái độ trung lập nhưng bị ép tới đây tham chiến.
Bây giờ Thị Huyết Diêm La đã chết thì còn đánh cái gì nữa? Nếu tiếp tục ngoan cố phản kháng thì sẽ bị tiêu diệt ngay, chi bằng gia nhập Thiên Đình, so với Thị Huyết Diêm La đã chết thì Diệp Thành mạnh hơn nhiều.
“Không đánh nữa, chúng ta không đánh nữa!”
Sau khi lão tổ của gia tộc hạng ba kia đầu hàng thì như hình thành phản ứng dây chuyền, chiến trường rộng lớn lần lượt vang lên những tiếng nói như vậy, đều là các lão tổ dẫn đầu đầu hàng, chiến tranh phi nghĩa thì những thế lực nhỏ như họ mãi mãi chỉ là bia đỡ đạn, vì sao phải điên cuồng cùng chúng chứ?
Lúc này Bắc Sở vốn đã ở thế bất lợi, vì các gia tộc đầu hàng nên hoàn toàn bị hậu duệ cửu hoàng và đại quân Thiên Đình áp chế.
Khốn kiếp!
Huyết Vương đang chiến đấu với Đao Hoàng nổi giận đùng đùng.
Trận chiến hôm nay chưa chắc bọn họ sẽ thua, nhưng vì những gia tộc này đầu hàng nên bọn họ đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Diệp Thành rất thông minh, sử dụng đòn đánh tâm lý.
Chiến tranh phi nghĩa cũng không phải ngươi sống ta chết, nếu Bắc Sở ngoan cố chống cự thì không chỉ hậu duệ cửu hoàng mà đại quân Thiên Đình cũng sẽ thương vong nặng nề, mà kết cục như hiện tại không phải điều ông ta muốn thấy.
“Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!”
Vẫn còn lão tổ của gia tộc khác tiếp tục giơ tay đầu hàng.
Nhìn tổng thể cả chiến trường đã có rất nhiều vòng chiến ngừng chiến, cũng có rất nhiều người quỳ xuống đất, giao nộp vũ khí.
Đáng chết!
Yêu Vương cũng phẫn nộ, phun ra một ngụm máu, không biết là do tức giận hay do Đại Sở Hoàng Huyền đánh bị thương.
Rút!
Vu Chú Vương quát lên giận dữ, lập tức quay người rút lui, đại quân Vu Chú tộc cũng lập tức ngừng chiến rồi theo vương của mình rút lui khỏi chiến trường.
Rút!
Huyết Vương rống to rung chuyển đất trời rồi cũng rút lui.
Rút lui!
Yêu Vương, Phệ Hồn Vương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương cũng đồng thời rút khỏi chiến trường rộng lớn.
Nếu tiếp tục chiến thì bọn họ cũng sẽ bị quét sạch toàn bộ gia tộc, đây là sức chiến đấu áp đảo tuyệt đối, không phải một hai người là có thể đảo ngược tình thế, trận đại hỗn chiến giữa chín mươi triệu tu sĩ, hoàng đế tới thì thế nào?
Họ rút lui trong sự không cam lòng, bởi vì giờ phút này họ lại thất bại, thất bại một cách thảm hại.
Chư vương các đời có ai không vì tránh sự trấn áp của hoàng đế mà lựa chọn tự phong ấn toàn tộc, bọn họ cứ nghĩ giải phong ấn ở thời đại này có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ muôn đời, thống nhất vùng đất này rồi trở thành hoàng đế chân chính.
Ai có thể ngờ rằng thời đại này còn kinh khủng hơn xưa, cho dù hoàng đế không còn sống thì bọn họ vẫn bại trận.
“Đây không còn là thời đại của chúng ta nữa”, bên ngoài chiến trường, Quỳ Vũ Cương lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt đầy dấu vết thăng trầm của cuộc đời.
Trong trận chiến này, Ma Vực của ông ta không tham chiến nhưng dù tham chiến thì thế nào, cũng vẫn sẽ thua thảm hại thôi.
Ông ta cười, nụ cười có vẻ mệt mỏi và tự giễu.
Ông ta cũng như Yêu Vương và những vị vương khác, chính vì năm xưa bị Viêm Hoàng đánh bại nên không dám, thời đó ông ta đấu không lại Viêm Hoàng, Ma Vực cũng đấu không lại Viêm Hoàng.
Vì vậy sự kiêu ngạo của bậc đế vương mà ông ta luôn hướng tới cũng không hạ màn huy hoàng trong đại chiến mà là yên lặng ngủ say. Ông ta tự phong ấn Ma Vực, bản thân ông ta cũng chìm vào giấc ngủ dài suốt nhiều năm tháng vô tận.
Bọn họ đã tỉnh lại vào thời Nguyệt Hoàng, cứ nghĩ rằng không có hoàng đế thì ông ta sẽ có cơ hội thống nhất Đại Sở, trở thành hoàng đế của thế gian.
Nhưng ông ta đã bị đánh bại trong thời đại đó, lại một lần nữa buông bỏ sự kiêu ngạo, lựa chọn tự phong ấn.
Sau khi Nguyệt Hoàng qua đời, ông ta lại giải trừ phong ấn, nhưng Thái Vương lại xuất thế, sự kinh khủng và xuất sắc từ hậu bối khiến ông ta không dám tranh đấu, lần thứ ba phải buông bỏ sự kiêu ngạo.
Sau đó tới thời đại của Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và gần đây nhất là thời đại của Thần Hoàng, ông ta và Ma Vực của ông ta không chỉ một lần giải trừ phong ấn, muốn tiếp tục tâm nguyện ấp ủ đã lâu, nhưng lại thất bại thảm hại hết lần này đến lần khác.
Thất bại hết lần này đến lần khác, tự phong ấn hết lần này đến lần khác, tỉnh lại hết lần này đến lần khác rồi lại tiếp tục thất bại hết lần này đến lần khác.
Sự kiêu ngạo của ông ta đã bị mài mòn dần theo năm tháng.
Ký ức của ông ta đã bị bào mòn bởi những thăng trầm của cuộc sống.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng, ông ta và đối thủ cũ của ông ta đã bỏ lỡ cả mấy chục nghìn năm, thăng trầm của cuộc sống khiến Ma thể của ông ta cũng đã trở nên già nua.
“Chúng ta đã bị năm tháng đào thải từ lâu rồi”, Quỳ Vũ Cương lẩm bẩm tự nói, giọng nói rất khàn.
Nhìn nhóm Yêu Vương, Huyết Vương chật vật chạy trốn, ông ta nở nụ cười thê lương, đều là đế vương cái thế, ông ta hiểu bọn họ hơn ai hết, cũng hiểu tâm trạng của bọn họ.