Tịch Nhan cười khúc khích bước đi nhưng Diệp Thành vẫn thẫn thờ ngồi đó, hắn dùng tay day trán.
Bị Tịch Nhan nói một tràng, hắn không còn hứng mà làm gì nữa, có trời mới biết nha đầu này có bất chợt xuất hiện hay không. Mặc dù da mặt hắn dày nhưng bị chính đồ đệ của mình tận mắt chứng kiến cảnh ân ái, cảm giác đó thật chẳng khác gì bị sét đánh.
“Ngươi ngồi đây làm gì?”, không biết từ khi nào mùi hương đặc thù của nữ nhân bay tới, Sở Linh bước ra khỏi Ngọc Linh Các.
“Ngẫm sự đời thôi”, Diệp Thành tuỳ hứng đáp lại.
“Cuộc đời của ngươi cũng thật phong phú”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu, “chuyện Sở Linh Ngọc ngươi không định nói gì với ta sao?”
“Đừng nói chuyện đó nữa, nói tới là ta lại tức”, Diệp Thành liên miệng mắng chửi, hắn vẫn còn nhớ chuyện đêm đó, một kẻ thông minh như hắn mà lại bị bà cô kia gài bẫy.
“Haiz”, Sở Linh vẫn ra vẻ thản nhiên liếc nhìn Diệp Thành.
“Nàng đừng nhìn ta như vậy, ta và cô ta không có gì cả”.
“Vậy ngươi có biết trong cơ thể cô ta có phong ấn, vả lại còn là phong ấn rất kì diệu không?”
“Phong ấn?”, Diệp Thành sững sờ, “phong ấn gì?”
“Ta dám khẳng định người ta dùng vong tình chú với cô ta”, Sở Linh ngồi xuống xoắn xoắn lọn tóc rồi mới nói tiếp: “không chỉ có vậy mà linh hồn của cô ta cũng có phong ấn, nếu không phải cấp bậc linh hồn của ta cao hơn cô ta thì ta cũng rất khó nhận ra được”.
“Từng uống vong tình xuyên, linh hồn còn có phong ấn?”, Diệp Thành xoa cằm, “có người muốn cô ta quên đi chuyện gì sao? Có lẽ chính là Sở Thương Tông tiền bối làm, có điều cũng thật đáng hận”.
“Đừng nhìn vẻ ngoài hay nói hay cười của cô ta mà đánh giá, thực ra cô ta là một người có tâm sự, chí ít thì ta cho là như vậy”, Sở Linh nói chắc chắn: “Nữ nhân mà, chẳng qua cũng chỉ vì chữ tình mà thôi”.
“Nữ nhân thật thú vị”, Diệp Thành nói ý tứ.
Sau đó tên này coi như không có gì xảy ra, hắn cứ thế đứng dậy bế Sở Linh đi về phía Ngọc Linh Các còn Sở Linh thì không kịp phản ứng lại.
“Giữa ban ngày ban mặt, da mặt ngươi dày thật đấy”, Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Cần thể diện làm gì chứ?”, Diệp Thành vẫn mặt dày như thế, “trước đó nàng ấn ta xuống đất đánh ta một trận tơi bời, hôm nay đến lượt ta xử lý nàng rồi”.
Rầm!
Không lâu sau đó, cánh cửa của Ngọc Linh Các bị đóng lại, Diệp Thành nhanh trí đi vào trong không quên tạo thêm hai tầng kết giới.
A…!
Không lâu sau đó, tiếng thét của Sở Linh vang lên.
Tiếp đó chính là sự rung chuyển của cả Ngọc Linh Các và những âm thanh vang lên theo tiết tấu nhịp điệu.
Diệp Thành cứ thế làm gần chín canh giờ không ngừng nghỉ.
Màn đêm dần buông xuống, trên bầu hư không cao vời vợi có những vì sao lấp lánh giống như đôi mắt của hai người vậy.
Không lâu sau đó, Diệp Thành mặt mày sảng khoái bước ra khỏi Ngọc Nữ Phong, trên khuôn mặt còn viết rõ chữ: Đã.
Ấy?
Vừa đi ra ngoài, hắn liền nhận ra phía trước thạch bàn cách đó không xa có một người đang ngồi đó, người này thong dong thưởng rượu, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Từ Phúc của Linh Đan Các sao?
“Ô, xong chuyện rồi à?”, thấy Diệp Thành đi ra, Từ Phúc mỉm cười nhìn hắn.
“Trưởng lão, người đến từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành ho hắng.
“Ta đến lâu rồi”, Từ Phúc vuốt râu mặt mày ý tứ nhìn Ngọc Linh Các rồi lại nói ý với Diệp Thành: “Chất lược của lầu các này cũng thật tốt, rung chuyển lâu như vậy mà không sụp”.
“Trưởng lão…”
“Ta tới tìm ngươi có chút việc”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt nghiêm túc, “có rảnh không, biểu diễn cho ta xem thuật luyện chế linh đan năm vân, ừm, chính là Không Minh Nguyên Đan năm vân”.
“Đường đường là thủ toạ của Linh Đan Các mà lại bảo con biểu diễn sao, thật khiến con phải bất ngờ đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Đừng nói nhiều nữa, cho ta xem đi”, Từ Phúc sốt ruột mắng mỏ.
“Đây là đan phương, người xem trước đi”, Diệp Thành rất tự nhiên không hề kiêng dè phất tay lấy ra đan phương của Không Minh Nguyên Đan đưa cho Từ Phúc.
“Đan phương của linh đan năm vân sao?”, Từ Phúc nhận lấy đan phương và kích động hơn cả trong tưởng tượng, ông ta là một người ham linh đan như ham mạng sống, sau khi có được thì cứ thế ngồi trên mặt đất đọc kĩ càng.
Phía này Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy ra lư luyện đan và rất nhiều nguyên liệu luyện chế Không Minh Nguyên Đan.
Từ Phúc đọc rất chăm chú, khuôn mặt chốc chốc lại thay đổi nét mặt, có lúc ông ta cau mày rồi lại ngạc nhiên, bất ngờ, sự kì diêu của đan phương khiến ông ta trải qua đủ cung bậc cảm xúc.
“Kì diệu, thật kì diệu”, không biết từ bao giờ Từ Phúc mới đặt đan phương xuống.
“Người xem xong rồi ạ?”
“Trước đây ta thật sự quá thiển cận”, Từ Phúc tặc lưỡi, “thật sự ta không biết thế gian này còn có loại đan dược kì diệu như vậy”.
“Vậy con biểu diễn cho người xem một lần, người cũng có thể luyện ra được thôi, như vậy con cũng đỡ vất vả”, phía này, Diệp Thành bắt đầu cho linh thảo vào trong lư luyện đan theo đúng thứ tự.
Nghe vậy, Từ Phúc lập tức đứng dậy tới bên cạnh lư luyện đan.