Đạo thân Tinh Thần tan biến, hoá thành tro giữa những cánh hoa đào.
Thánh nữ Tinh Nguyệt nở nụ cười thê lương, nước mắt mông lung che mất tầm nhìn của cô, mái tóc dài của cô trở nên trắng như tuyết, thần hà quanh người dập tắt, đôi mắt ảm đạm như hoa đào rơi xuống, tản ra hương thơm cuối cùng.
Tinh Nhi!
Phía Sở Linh vội tiến lên, thi triển bí thuật hy vọng có thể giữ lại sự sống cho Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Nhưng dù họ cố gắng thế nào cũng không ngăn được chân nguyên và linh hồn đang không ngừng tiêu tán của Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, hắn không ra tay ngăn cản, cũng không dùng bí thuật nào để cứu Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Có lẽ vào khoảnh khắc Diệp Tinh Thần nhắm mắt xuôi tay thì Thánh nữ Tinh Nguyệt đã không còn khát vọng sống nữa, một khi con người đã không còn muốn sống thì dù thần thông có nghịch thiên đến đâu cũng vô dụng.
Có lẽ đây mới là chốn quay về tốt nhất của cô ấy, ít nhất có thể đồng hành cùng đạo thân Tinh Thần trên con đường đến hoàng tuyền.
Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tiêu tán ngay trước mắt mọi người, hoá thành làn sương mù tan biến giữa đất trời.
Các cô gái im lặng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt buồn bã.
Diệp Thành mặt không cảm xúc, lặng lẽ xoay người bước lên hư thiên như một đạo kim mang khoáng thế, bay về Hằng Nhạc Tông.
Màn đêm tĩnh lặng.
Các cô gái lần lướt bước đi, Sở Linh đóng cửa đình viện, lại thêm một chiếc khoá đồng cũ kỹ để khoá lại sự thê lương nơi đây.
Đôi phu thê mới thành thân hạnh phúc vốn nên ở bên nhau mãi mãi, nhưng lại một bị giết, một vì tình mà tự tử ngay đêm tân hôn, một mối nhân duyên buồn khổ, một đoạn tình duyên day dứt.
Màn đêm vô cùng tĩnh lặng, Diệp Thành bay trên hư thiên, tầm mắt bị dòng lệ nóng hổi làm cho trở nên mông lung.
Lão Đại!
Trong bóng tối, bên tai hắn như vang lên tiếng gọi này, đó là đạo thân Tinh Thần, tên là Diệp Tinh Thần.
Diệp Thành nở nụ cười thê lương, phẫn hận.
Hắn nghìn tính vạn tính, thống nhất được Đại Sở, chinh phục được thiên hạ, được người đời tôn thờ như đế vương nhưng lại không bảo vệ được người mình quan tâm.
Hắn hận mình, cũng hận trời cao.
Có lẽ đây là những gì Thái Hư Cổ Long nói, kẻ chống lại trời có số thiên sát cô tinh, phải nhìn từng người mình quan tâm ra đi trong thiên khiển không ngừng nghỉ.
Không biết qua bao lâu hắn mới đáp xuống từ hư thiên.
Thấy Diệp Thành về, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều cung kính hành lễ.
Diệp Thành không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, ai hiểu hắn đều biết hắn càng tỏ ra bình tĩnh lại càng đáng sợ, dù biết Diệp Thành đã đi rất xa nhưng họ vẫn rùng mình.
Ầm!
Nơi sâu trong Hằng Nhạc Tông truyền tới tiếng động lớn, cánh cổng đá của một Địa Cung bị hắn chém mở.
“Thánh chủ, người…”, trưởng lão canh giữ Địa Cung giật mình, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành.
“Tất cả mọi người ra ngoài đi, không có lệnh của ta, không ai được vào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.
Nói rồi Diệp Thành đi tới tế đàn chính giữa Địa Cung, trên tế đàn khắc rất nhiều phù văn cổ, đó là phong ấn pháp trận cổ, người áo tím đang bị phong ấn bên trên.
Các trưởng lão phía sau gãi đầu, không biết Diệp Thành muốn làm gì nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tất cả đều ra khỏi Địa Cung.
Ở đây, Diệp Thành điểm một chỉ vào đầu mày của người áo tím.
Người áo tím run lên, đôi mắt đang nhắm chặt chợt mở ra, một bên mắt hỗn độn, một bên thì trống rỗng không có nhãn cầu, hình dạng rất kỳ quái, nếu tiểu tu sĩ chưa trải sự đời nào mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hết hồn.
“Huyết tiếp hạn giới!”, người áo tím tỉnh táo lại đột nhiên nheo mắt.
“Sao có thể?”, người áo tím nhìn chằm chằm Diệp Thành, lẩm bẩm tự nói: “Không ngờ lại có thể nhìn thấy huyết tiếp hạn giới lần thứ hai”.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh đến lạ.
“Loài kiến hôi như các ngươi mà cũng xứng được biết?”, người áo tím cười nhạo báng, nụ cười của hắn ta cực kỳ u ám.
“Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, Diệp Thành chầm chậm bước lên tế đàn, một tay đặt lên đầu người áo tím.
Sau đó hắn sử dụng bí thuật sưu hồn, uy lực của sưu hồn rất mạnh, hung hăng xấm chiếm thần hải của người áo tím.
Hự…
Vẻ mặt người áo tím đang dữ tợn u ám chợt trở nên đau đớn không chịu nổi, hắn ta liên tục kêu rên, khuôn mặt nhăn nhó, đầu đau như muốn nổ tung khiến người hắn ta cũng phải nứt ra.
“Nói, rốt cuộc các ngươi là ai?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn lại hỏi lần nữa, sát khí không kiềm chế được bắt đầu lan ra.
“Ngươi đoán xem?”, tuy vẻ mặt người áo tím đau đớn nhưng lại cười dữ tợn, tựa như biết mình không sống được nên mới đâm lao theo lao. Ngươi muốn biết, ta cứ không cho ngươi biết đấy, ngươi làm gì được ta, giết ta ư? Cứ việc! Cho dù giết ta thì ngươi cũng chẳng được gì.
Diệp Thành không nhiều lời thừa thãi, sức mạnh sưu hồn cường hãn tiến vào thần hải của người áo tím, muốn cưỡng ép sưu hồn.
Ù!
Thần hải của người áo tím rung lên, tiếng ong ong không ngớt, vẻ mặt hắn ta càng thêm đau đớn, vì Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn đã phạm đến cấm chế trên linh hồn của hắn ta khiến linh hồn của hắn ta đang trên bờ vực sụp đổ, không chỉ linh hồn bên bờ vực sụp đổ mà cơ thể hắn ta cũng đang bên bờ vực suy sụp.
Diệp Thành!
Một tiếng hô vang lên, Thái Hư Cổ Long bay vào như một đạo thần quang, làm gián đoạn Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn.
Tử Huyên cũng tới, hơi cau mày nhìn người áo tím, thấy hắn ta không có gì đáng ngại về tính mạng thì mới nhìn Diệp Thành.
Vừa nhìn, đôi mắt đẹp của cô đã nheo lại, dường như cũng nhìn ra Diệp Thành đang ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, cô rất ngạc nhiên cũng rất sửng sốt, Hoang Cổ Thánh Thể mà lại có thể mở được huyết tiếp hạn giới lần thứ hai, điều này thật khó tin.
“Ngươi làm gì vậy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chòng chọc Diệp Thành, trong mắt còn có ý tứ sâu xa.
“Không làm gì cả”, Diệp Thành hờ hững đáp, không buồn không vui, vẻ mặt không cảm xúc khiến Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đều cau mày, họ hiểu Diệp Thành, nhìn hắn bình tĩnh không chút dao động nhưng thực chất lại đang trong cơn thịnh nộ, Diệp Thành của lúc này có thể sẽ bùng nổ ngay lập tức trong một giây tới.
“Tới đây! Giết ta đi!”, Diệp Thành không làm gì nhưng người áo tím lại gào thét, vẻ mặt hung ác, nụ cười dữ tợn giống như ác ma biến thái điên cuồng.
Keng!
Diệp Thành lập tức tế ra sát kiếm, một lần nữa lao lên tế đàn, định một kiếm chém bay đầu người áo tím nhưng cũng may Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phản ứng nhanh, chỉ chậm một tích tắc thôi là người áo tím sẽ bị giết chết.
“Ngươi dám giết ta không? Ngươi không dám giết ta”, thấy Diệp Thành bị ngăn lại, người áo tím để lộ hàm răng trắng u ám, cười một cách ngông cuồng.
“Ồn ào!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, một chưởng đánh hộc máu mồm người áo tím.
“Ra ngoài với ta!”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn người áo tím đang hộc máu rồi cưỡng ép kéo Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.
Sau đó Tử Huyên hít sâu một hơi rồi cũng đi theo ra ngoài, trước khi ra khỏi Địa Cung cô lại phong ấn Địa Cung lần nữa.
Sau khi họ đi, người áo tím đang miệng đầy máu nhưng khoé miệng lại nhếch lên nụ cười nham hiểm quái dị: “Loài người ngu xuẩn, ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng”.
Ngay lập tức, trên người hắn ta tuôn ra một làn sương màu đen cuốn theo cả sấm sét, từng chút từng chút ăn mòn phong ấn trên tế đàn.
Thì ra là vì Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn đã chạm đến cấm chế trên linh hồn của hắn ta, kích phát một sức mạnh thần bí, cũng chính sức mạnh thần bí ấy đang ăn mòn phong ấn trên tế đàn.
Vì vậy việc phong ấn bị phá vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian, đây có lẽ là điều mấy người phía Diệp Thành không ngờ tới.
Bên ngoài, Diệp Thành bị Thái Hư Cổ Long kéo lên một đỉnh núi, Tử Huyên cũng đi theo phía sau.
“Người đã chết rồi, ngươi hãy nén bi thương”, Thái Hư Cổ Long không truy hỏi tại sao Diệp Thành lại cưỡng ép sưu hồn người áo tím mà chỉ nói câu này, dường như hắn ta cũng biết chuyện đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt đã chết.
“Thiên khiển của ta cuối cùng vẫn liên luỵ đến hắn”, giọng Diệp Thành đều đều nhưng sát khí đáng sợ lại lộ ra rất rõ.
“Ngươi làm vậy sẽ rất mạo hiểm”, Tử Huyên hít sâu một hơi, nhìn về Địa Cung đang phong ấn người áo tím.
“Đây là cách duy nhất khiến cô ta xuất hiện mà ta nghĩ ra được”.