Những người bên dưới đều há hốc mồm, nhất thời không nói được gì.
So với Trường Thiên Chân Nhân, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái rất thông minh, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn, kìm nén không động thủ. Bởi vì họ biết, nếu họ ngăn Diệp Thành cướp đồ thì chuyện như Lý Tu Minh chắc chắn sẽ xảy ra lần nữa, lấy thế ép người không có tác dụng với Diệp Thành.
Vì vậy họ rất thông minh giữ im lặng, muốn không tốn tiền chuộc người, muốn đệ tử mình mời tới không chịu khổ thì nhất định phải ngồi im, khi nào cứu được người rồi tính sau.
Ngay sau đó, Diệp Thành đã cướp sạch sẽ đồ của mười bảy người.
Sau khi làm xong, Diệp Thành vỗ tay trở về vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra.
“Người huynh đệ thật tuyệt”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, đám người phía Trần Vinh Vân đã vây quanh hắn, nhìn hắn như nhìn quái vật. Hành động vừa nãy của Diệp Thành khiến họ sợ hết hồn hết vía, nếu là họ, chắc chắn sẽ không có dũng khí đứng trước một người cảnh giới Chuẩn Thiên để đòi tiền chuộc như thế.
Đương nhiên điều khiến họ ngạc nhiên nhất vẫn là thực lực của Diệp Thành, thực sự quá lợi hại.
Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt cô là đặc sắc nhất, đến giờ cô đã ý thức được mặc dù suy đoán thân phận Diệp Thành của mình có thể đã sai, có lẽ hắn thật sự tên là Tần Vũ, nhưng chắc chắn không phải Tần Vũ trong bảng Phong Vân.
“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đã bước xuống khỏi bục chiến đài.
Hơn nữa, trước khi xuống, ông còn không quên liếc nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái.
Đừng đánh giá thấp ánh mắt này, nó mang theo rất nhiều ý nghĩa, chẳng hạn như chuyện vạch rõ địa bàn, không cần ông nói cũng không cần Thiền Uyên Chân Nhân nói, mọi thứ đều được thể hiện trong ánh mắt.
Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ bay lên không trung, bay vút đi như một đạo trường hồng.
Sau khi họ đi, mọi người cũng lần lượt rời đi, hơn nữa ngoài cảm thán ra, họ còn cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ.
“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, đệ tử đứng thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân không biết trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào!”
“Việc này còn cần phải nói à! Chắc chắn là hắn che giấu thực lực”.
“Hầu như chưa ai được thấy Tần Vũ, nhìn tình cảnh này thì người đời thực sự đã đánh giá thấp hắn. Sức chiến đấu của hắn ít nhất cũng trong khoảng năm mươi người đầu tiên”.
“Lần này nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương thua đau thật! Tốn biết bao nhiêu tiền mời đệ tử bảng Phong Vân về, cuối cùng lại bị đạp sạch”.
Nghe những lời bàn tán của mọi người đang ra về, khuôn mặt già nua của Doãn Trọng và Viên Sinh Thái đều nóng rát, ánh mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn. Bọn họ tới đây vốn là định chiếm một chút địa bàn của Hạo Thiên thế gia, nhưng bây giờ thì hay rồi, địa bàn của họ đã bị chiếm sạch.
Giết, giết, giết.
So với Trường Thiên Chân Nhân, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái rất thông minh, mặc dù tức giận nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn, kìm nén không động thủ. Bởi vì họ biết, nếu họ ngăn Diệp Thành cướp đồ thì chuyện như Lý Tu Minh chắc chắn sẽ xảy ra lần nữa, lấy thế ép người không có tác dụng với Diệp Thành.
Vì vậy họ rất thông minh giữ im lặng, muốn không tốn tiền chuộc người, muốn đệ tử mình mời tới không chịu khổ thì nhất định phải ngồi im, khi nào cứu được người rồi tính sau.
Ngay sau đó, Diệp Thành đã cướp sạch sẽ đồ của mười bảy người.
Sau khi làm xong, Diệp Thành vỗ tay trở về vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra.
“Người huynh đệ thật tuyệt”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, đám người phía Trần Vinh Vân đã vây quanh hắn, nhìn hắn như nhìn quái vật. Hành động vừa nãy của Diệp Thành khiến họ sợ hết hồn hết vía, nếu là họ, chắc chắn sẽ không có dũng khí đứng trước một người cảnh giới Chuẩn Thiên để đòi tiền chuộc như thế.
Đương nhiên điều khiến họ ngạc nhiên nhất vẫn là thực lực của Diệp Thành, thực sự quá lợi hại.
Đặc biệt là Hạo Thiên Thi Nguyệt, vẻ mặt cô là đặc sắc nhất, đến giờ cô đã ý thức được mặc dù suy đoán thân phận Diệp Thành của mình có thể đã sai, có lẽ hắn thật sự tên là Tần Vũ, nhưng chắc chắn không phải Tần Vũ trong bảng Phong Vân.
“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đã bước xuống khỏi bục chiến đài.
Hơn nữa, trước khi xuống, ông còn không quên liếc nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái.
Đừng đánh giá thấp ánh mắt này, nó mang theo rất nhiều ý nghĩa, chẳng hạn như chuyện vạch rõ địa bàn, không cần ông nói cũng không cần Thiền Uyên Chân Nhân nói, mọi thứ đều được thể hiện trong ánh mắt.
Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ bay lên không trung, bay vút đi như một đạo trường hồng.
Sau khi họ đi, mọi người cũng lần lượt rời đi, hơn nữa ngoài cảm thán ra, họ còn cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ.
“Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, đệ tử đứng thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân không biết trở nên lợi hại như vậy từ lúc nào!”
“Việc này còn cần phải nói à! Chắc chắn là hắn che giấu thực lực”.
“Hầu như chưa ai được thấy Tần Vũ, nhìn tình cảnh này thì người đời thực sự đã đánh giá thấp hắn. Sức chiến đấu của hắn ít nhất cũng trong khoảng năm mươi người đầu tiên”.
“Lần này nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương thua đau thật! Tốn biết bao nhiêu tiền mời đệ tử bảng Phong Vân về, cuối cùng lại bị đạp sạch”.
Nghe những lời bàn tán của mọi người đang ra về, khuôn mặt già nua của Doãn Trọng và Viên Sinh Thái đều nóng rát, ánh mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn. Bọn họ tới đây vốn là định chiếm một chút địa bàn của Hạo Thiên thế gia, nhưng bây giờ thì hay rồi, địa bàn của họ đã bị chiếm sạch.
Giết, giết, giết.