“Sao lại thế này? Tại sao Pháp Luân Vương đi vào cũng có thể dẫn ra chín vị Hoàng đế nữa của Đại Sở?”
“Đó là biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành, Pháp Luân Vương tự ý xông vào đương nhiên sẽ phải bị động ứng kiếp”, Cổ Tam Thông nhàn nhạt nói.
“Vậy cũng không đúng!”, lão tổ nhà họ Tô khó hiểu: “Chúng ta đều ở trong phạm vi biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành, tại sao chúng ta không bị sét đánh?”
“Mấu chốt vấn đề nằm ở chín vị Hoàng đế của Đại Sở”, Chung Giang hít sâu một hơi, suy đoán: “Có lẽ thiên kiếp lần này khác những lần trước, chỉ những người ở trong biển lôi thiên kiếp mới phải bị động ứng kiếp. Lúc trước Pháp Luân Vương ở ngoài biển lôi nên đương nhiên sét không đánh ông ta, nhưng bây giờ ông ta xông vào thì lại là chuyện khác”.
“Đó cũng là lý do vì sao ông ta có thể dẫn ra chín vị Hoàng đế Đại Sở”, lão già Gia Cát Vũ chậm rãi nói: “Diệp Thành độ kiếp gì thì Pháp Luân Vương phải ứng kiếp đó, điều khác là chín vị Hoàng đế mà Diệp Thành phải đối đầu có độ mạnh yếu khác với chín vị Hoàng đế mà Pháp Luân Vương sắp phải đối đầu”.
Khi mọi người đang bàn luận thì phía Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo đuổi theo Pháp Luân Vương cũng đã lao vào biển lôi.
Ầm!
Đột nhiên có tiếng sấm rền vang vọng bầu trời, biển lôi thiên kiếp lập tức mở rộng bốn lần.
Chẳng mấy chốc, biển lôi thiên kiếp và bốn phương Đông Tây Nam Bắc nơi tiếp giáp mây đen lại xuất hiện những bóng người, hơn nữa còn là từng nhóm chín người đứng ngay ngắn, cũng chính là chín vị Hoàng đế của Đại Sở.
Thấy vậy, cả bốn người đều cau mày.
Rút lui!
Đao Hoàng đột nhiên xoay người, rút lui khỏi biển lôi thiên kiếp đầu tiên.
Ù!
Họ vừa rút lui, biển lôi thiên kiếp lập tức nhỏ lại bốn lần, thậm chí bốn nhóm chín vị Hoàng đế vừa đi ra cũng đột nhiên biến mất theo.
“Đi vào biển lôi thiên kiếp của Diệp Thành sẽ phải bị động ứng kiếp”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm, nói ra mấu chốt của vấn đề.
“Thiên kiếp này thật lạ”, Tiêu Thần cau chặt lông mày, sau đó lại nhìn hai vị Chiến Vương trong biển lôi, đó là Phụ Vương của hắn ta, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sau bao nhiêu năm như vậy lại được gặp lại ông ở đây, chỉ là hắn nhận ra Phụ Vương, nhưng Phụ Vương không nhận ra hắn.
“Pháp Luân Vương vẫn đang ở trong biển lôi thiên kiếp”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Nếu ông ta ra tay với Diệp Thành thì Diệp Thành không có sức chống trả”.
“Pháp Luân Vương có chín vị Hoàng đế giữ chân rồi, ông ta có mạnh hơn nữa cũng không đấu lại chín vị Hoàng đế đâu”, Đao Hoàng cất lời, hít sâu một hơi: “Chúng ta không vào được nữa, thiên kiếp của Diệp Thành quá kỳ lạ, hấp tấp xông vào có khi còn khiến tình hình của Diệp Thành càng tồi tệ hơn”.
Được! Được lắm!
Khi bốn người đang suy tính thì tiếng cười lớn của Pháp Luân Vương đã vang vọng khắp bầu trời, ông ta nhìn chín vị Hoàng đế Đại Sở đối diện, cười một cách điên cuồng và hưng phấn.
Giết!
Sau tiếng hét rung trời, Pháp Luân Vương bước ra, bất ngờ lao tới, nhưng mục tiêu của ông ta không phải Diệp Thành mà là chín vị Hoàng đế mới xuất hiện.
Vào lúc này, không chỉ phía Đao Hoàng mà ngay cả người trên chiến trường, bao gồm Diệp Thành trong biển lôi cũng đều kính nể Pháp Luân Vương.
Pháp Luân Vương là một vị vua vô song! Năm xưa ông ta tranh đoạt thiên hạ với Chiến Vương, ép Chiến Vương phải tới vùng biên cương xa xôi. Một kẻ mạnh vô song như vậy cũng có sự kiêu ngạo của mình, ông ta tự nhận mình vô địch thiên hạ, năm xưa thua Chiến Vương đã để lại tiếc nuối ngàn đời, bây giờ gặp lại kẻ thù năm xưa cùng Hoàng đế các triều đại của Đại Sở, ông ta muốn liều một phen, giết chết chín vị Hoàng đế trước mặt mọi người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm biển lôi.
Dưới sự chú ý của mọi người, cửu Hoàng cũng đồng thời di chuyển.
Ù!
Cửu Châu Thần Đồ rung lên, quét ra thần quang vô song nhưng bị một chưởng của Pháp Luân Vương hất đi, ông ta tung một chưởng về phía Huyền Hoàng rồi trở tay vung một quyền đánh bật Thiên Táng Hoàng, tiếp đó cầm thần kiếm trong tay, chém lùi Thái Vương.
Mẹ kiếp!
Nhìn thấy cảnh này, dù là Diệp Thành trong biển lôi hay mọi người trên chiến trường đẫm máu cũng đều chấn động.
Thực lực của Pháp Luân Vương vượt xa tưởng tượng của họ, vừa đối đấu, ông ta đã đánh bại được bốn trong chín vị Hoàng đế của Đại Sở, chiến tích này phải gọi là nghịch thiên.
“Đây chính là sự kiêu ngạo của kẻ mạnh sao?”, bên này, Diệp Thành bị cửu Hoàng đánh vô cùng thảm hại, thấy Pháp Luân Vương một mình chống lại chín vị Hoàng đế, trong lòng không khỏi kính nể, đó là sự kính nể đối với kẻ mạnh.
“Điều này ta không thể phủ nhận”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Nhưng hẳn là ông ta còn có mục đích khác”.
“Mục đích khác?”, Diệp Thành vừa hỏi vừa gắng sức tránh khỏi vòng vây của cửu Hoàng.
“Nếu ta đoán không nhầm thì Pháp Luân Vương đang tìm cơ hội đột phá tới cảnh giới Thiên”, Thái Hư Cổ Long từ tốn nói: “Tu vi của ông ta đã đạt cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong từ thời Chiến Vương, gần tới cảnh giới Thiên, nhưng bị đạo lạc ấn của Chiến Vương khống chế, đến giờ vẫn chưa thể bước được bước đó”.
“Mẹ kiếp, ngươi thấy lão tử đang rảnh lắm đúng không? Nói trọng điểm đi”, Diệp Thành không khỏi mắng một tiếng, gian nan chống lại chín vị Hoàng đế, không dám lơ là một chút nào, thánh thể của hắn đã vài lần suýt nứt ra.
“Có nghĩa là ông ta muốn niết bàn giữa sinh tử, nói trực tiếp hơn là ông ta muốn mượn áp lực của cửu Hoàng để ép mình tiến cấp đến cảnh giới Thiên, bước qua chướng ngại đó. Ông ta là Hoàng đế nếu không qua được thì sẽ hoá thành tro tàn, suy cho cùng thì ông ta đang đánh cược. Nói như vậy ngươi hiểu chưa?”
“Thì ra là vậy”, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia kinh ngạc, hắn dành thời gian liếc nhìn Pháp Luân Vương bên này, trong sự kính nể còn có một chút thương tiếc.
Pháp Luân Vương là cao thủ thông thiên, đã sống hàng nghìn năm, điều ông ta muốn thật sự là thiên hạ này sao?
Không, không phải! Ông ta không cam lòng.
Vì thế ông ta không còn quan tâm kết quả của cuộc chiến này, không ngần ngại đánh cược bằng cả mạng sống của mình, ông ta như đã chán ghét thăng trầm của năm tháng, dù thất bại ông ta cũng phải hạ màn trong sự thăng hoa huy hoàng, bởi vì ông ta là vua, là Pháp Luân Vương vô song.
Sự tàn khốc của cuộc đời người tu sĩ và năm tháng dài đằng đẵng có lẽ đã xoá sạch cảm xúc của con người, nhưng sự theo đuổi cái mạnh lại chưa bao giờ thay đổi, đó là niềm kiêu ngạo của kẻ mạnh, cũng là nỗi hận và không cam lòng với thế đạo.
Lúc này, tâm trạng của Diệp Thành cũng thăng hoa, hắn kính nể và thương tiếc cho Pháp Luân Vương, lại chán ghét và phẫn nộ thế giới này.
Có lẽ một trăm năm sau hắn cũng sẽ vì tu vi tối cao mà lựa chọn tự phong ấn giống như Pháp Luân Vương.
Như thế hàng nghìn năm sau, chục nghìn năm sau hắn cũng sẽ trở thành một kẻ máu lạnh không có tình cảm, cũng sẽ vì sự không cam lòng của mình mà vứt bỏ tất cả, sống trong thế đạo hỗn loạn như một con chó.
Ầm!
Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Pháp Luân Vương cái thế đã bị thương, bị một kích của Chiến Vương đánh bật, còn chưa đáp đất, ông ta đã bị thần quang từ thiên ô Phục Ma của Nguyệt Hoàng đánh trúng, áo choàng màu vàng tím rách tan, máu me xương cốt bay tứ tung.
Rầm!
Có lẽ là cơ thể Pháp Luân Vương quá nặng, khi tiếp đất, thiên địa cũng phải rung lên dưới sức ép ấy.
Nhưng ông ta vừa đáp đất, còn chưa ổn định thân hình thì Viêm Hoàng đã sát phạt tới, bia Thần thoáng chốc phóng đại rồi đánh xuống khiến Pháp Luân Vương lảo đảo một hồi.
Phá!
Pháp Luân Vương gầm lên, chống lại bia Thần của Viêm Hoàng.
Đùng! Đùng!
Chỉ là, Đông Hoàng xuất hiện khiến ông ta vừa đứng dậy đã lại bị trấn áp, chuông Đông Hoàng tản ra thần uy cái thế, đè ông ta nửa quỳ dưới đất, cơ thể cường đại nứt dần, máu tươi phụt ra tung toé.
Keng!
Sau tiếng rung của thần kiếm, đòn tấn công của Sở Hoàng đã đến, một kiếm bá đạo vô song mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt, đâm thẳng về hướng đầu mày của Pháp Luân Vương. Sở Hoàng không có suy nghĩ, cũng không có lòng thương hại, ông ta chỉ muốn tuyệt sát Pháp Luân Vương.