Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Bịch! Rầm!

Trong hố đen không gian u tịch, tiếng động dữ dội liên tiếp vang lên.

Diệp Thành lại gặp nguy cơ đáng sợ, đó là một cây quyền trượng huyết sắc lúc này đang đuổi theo hắn.

Đó là binh khí đáng sợ, mặc dù chỉ là một món pháp bảo nhưng vẫn còn tàn lưu chút linh của pháp khí, vả lại sát khí còn hết sức mạnh mẽ, cho tới khi Diệp Thành gặp nó thì nó đã đuổi theo Diệp Thành được ba ngày ba đêm rồi.

May mắn là đó chỉ là một món pháp khí ở cảnh giới Hoàng, mặc dù Diệp Thành không địch lại được nhưng cũng không đến mức mất mạng, và cũng may đó là một món pháp khí cảnh giới Hoàng, nếu là thánh binh thì chắc chắn hắn đã hồn bay phách tán.

Máu tinh tuý quá!

Quyền trượng rung lên lấp lánh u quang huyết sắc, từng câu nói như ma chú, âm u đáng sợ cứ thế quấn lấy Diệp Thành.

Ép ta!

Diệp Thành lập tức dừng chân, phần trán hắn có một đạo thần quang huyễn hoá thành một miếng cổ ngọc trong suốt, đó là đế giác.

Vù!

Đế giác xuất hiện loé lên thần mang cái thế, có một đạo đế uy hiển hiện.

Đột nhiên, cây quyền trượng truy sát Diệp Thành đột nhiên dừng lại và rung lên nhưng lại như đang run rẩy.

Đế giác là khí, quyền trượng là khí nhưng cấp bậc của chúng lại cách nhau không chỉ một cấp, đế giác chính là ngọc giác được khảm nạm trên đế khí, quanh năm được đế binh tu bổ nên cũng mang theo cả đế uy.

Cũng chính vì đế uy này nên mới khiến quyền trượng rung lên.

Trong chốc lát, quyền trượng rung lên dữ dội sau đó bay đi như một đạo u quang, nói chính xác hơn là nó đang chạy trốn.

Phù!

Thấy cây quyền trượng chạy đi, Diệp Thành mới thở phào một hơi, nhìn về phía miếng đế giác không nguyên vẹn trước mặt.

Nếu biết nó bá đạo như vậy từ trước thì hắn đã lấy miếng đế giác ra từ lâu rồi, như vậy chẳng cần quan tâm nó là thánh binh hay pháp bảo, chỉ cần có thể kinh hiện đế uy thì có doạ chúng chạy mất, đây chính là uy nghiêm của đế.

Vì sự xuất hiện của cây quyền trượng này nên lần này Diệp Thành tự giác để cho miếng đế giác này lơ lửng ở đỉnh đầu.

Sau một ngày hồi phục, Diệp Thành lại lên đường.

Miếng đế giác quả thực có khả năng trấn áp rất mạnh, những món pháp bảo tàn lưu trong hố đen không gian đều nhanh chóng tản đi, nhưng cũng có những món pháp bảo không có mắt cứ thế bị đế giác tàn phá.

Diệp Thành rất muốn dựa vào sức mạnh của đế giác để thu về vài món binh khí nhưng tiếc là hắn không thành công.

Không phải uy lực của đế giác không đủ mạnh mà vì cấp bậc của những món binh khí kia quá cao, hắn không thể lại gần, quan trọng nhất là hắn không địch lại nổi áp lực khủng khiếp kia, có vài lần hắn còn chưa kịp tiến lên trước thì thánh thể đã bị ép nứt lìa.

Không thể phủ nhận hố đen không gian là một nơi rất kì dị.

Cả chặng đường tới đây không có gì hắn không gặp, từ xa hắn đã trông thấy một món binh khí cấp bậc đại thánh, hắn cũng thấy một bộ xương của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế, Diệp Thành cũng chạm được vào quang vũ do đạo tắc của kẻ mạnh hình thành.

Lại là hành trình không có giới hạn về thời gian.

Lần này Diệp Thành cứ mải miết đi rồi lại dừng và hắn đã sống trong hố đen không gian chín năm trời.

Chín năm, hắn vẫn như xưa, cứ cách một khoảng thời gian lại thi triển Tiên Luân Thiên Đạo nhưng không một lần nào thành công.

Chín năm, phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo đã ảnh hưởng tới căn cơ của hắn, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng không chịu nổi phản phệ của năm tháng, linh hồn bản mệnh của hắn đã bị thương.

Đây quả là một hành trình đơn độc, mười mấy năm trời không hề có ai nói với hắn lời nào.

Hắn không biết phải đi bao xa, chặng đường này quá mơ hồ.

Diệp Thành nhiều lần ngoảnh đầu lại như thể có thể trông thấy bóng tối vô bờ bến, nhìn thấy sơn hà rộng lớn và cũng như nhìn thấy năm tháng dài đằng đẵng, nhìn thấy từng bóng hình quen thuộc, lạ lẫm.

Năm nay hắn đã bốn mươi lăm tuổi.

Có lẽ đối với hắn thì đã không còn định nghĩa nữa, trong thế giới tăm tối mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt, hắn lại quay người bước vào bóng tối không thấy điểm dừng, bóng hình hắn cô liêu, hắn giống như một du khách cô đơn đang tiến về phía trước, như thể cho tới khi hao kiệt tới giọt máu cuối cùng mới thôi.

Chín năm rồi lại chín năm, hắn đã năm mươi tư tuổi, mái tóc đen đã điểm vài sợi bạc.

Bóng tối vô định vẫn choán lấp không gian phía trước, Diệp Thành lê thánh thể mỏi mệt trong hố đen không gian, nơi này có chứa rất nhiều sự tồn tại đáng sợ, đối với chúng mà nói thì Diệp Thành chỉ như con kiến, mỗi một bước đi hắn đều hết sức thận trọng.

Diệp Thành lại dừng chân ở phía trước rồi tĩnh lặng nhìn xa xăm.

Nơi sâu thẳm của hố đen không gian lại có một vật chắn đường hắn, đó là một cái quan tài.

Đúng, nói chính xác là một cỗ quan tài, bên trên còn khắc chữ “Điện” cổ xưa, điều dị thường là chuỗi phù văn bị tàn phá trên cỗ quan tài kia như thể người bên trong quan tài kiếp trước là kẻ vô cùng độc ác, nên cho dù chết rồi cũng bị nhốt lại.

Vù!

Khi Diệp Thành nhìn thì cỗ quan tài rung lên.

Tiếp đó, một đạo phù văn huyết sắc hữu hình hiển hiện rồi kéo dài tới vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK