“Đó là đương nhiên rồi”, Đao Hoàng cười sảng khoái: “Ân huệ là ân huệ, hôm nay ta vui, ta sẽ truyền cho ngươi một bộ đao pháp”.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng lên.
Đao Hoàng là ai? Là cao thủ vô song trong truyền thuyết của Đại Sở, bí thuật mà ông ấy truyền lại chắc chắn không đơn giản.
Lúc này, Diệp Thành vội vàng mở Tiên Luân Nhãn, hắn muốn thông qua năng lực của Tiên Luân Nhãn để sao chép và suy luận đao pháp mà Đao Hoàng truyền lại.
Bên này, Đao Hoàng đã trở tay lấy một thanh Long Đao ra rồi bước lên hư thiên, đột nhiên chém ra một đao.
Lập tức, một đao mang màu vàng dài hơn hai mươi trượng xuất hiện, đao ý bất phàm, đao mang bá đạo chém cả hư không, uy lực kinh người.
“Bát… Bát Hoang Trảm”, phía dưới, Diệp Thành sững sờ, nhát đao nghịch thiên mà Đao Hoàng vừa chém ra chẳng phải chính là Bát Hoang Trảm sao?
Tại đây, Bích Du và lão già Gia Cát Vũ cũng nhìn sang Diệp Thành, hai người đều xem cuộc thi tam tông, cũng từng thấy Diệp Thành thi triển đao pháp này, giống hệt như của Đao Hoàng.
Trong hư không, Đao Hoàng bay xuống, nhìn Diệp Thành cười bảo: “Tiểu hữu đã nhìn rõ chưa?”
“Tiền bối, hay là người đổi đao pháp khác được không?”, Diệp Thành cười khan: “Đao pháp này con cũng biết”.
“Ngươi cũng biết?”, Đạo Huyền ngạc nhiên.
“Người xem”, Diệp Thành bước ra, trở tay lấy ra Bá Long Đao rồi cũng bay lên trời, chém một đao lên hư không, đao mang màu vàng dài hơn mười trượng xuất hiện, tuy uy lực không bá đạo bằng Đao Hoàng nhưng ai nhìn cũng thấy đao pháp của hắn và Đao Hoàng thi triển là cùng một loại.
“Người xem, giống nhau đúng không?”, Diệp Thành cất Bá Long Đao, sau đó nhìn về phía Đao Hoàng.
“Là ta sơ suất, sơ suất”, Đao Hoàng xấu hổ vỗ trán: “Ngươi là con cháu đời sau của Hồng Trần tiền bối hẳn là đã được truyền cho bí thuật này”.
“Tiền bối chờ chút”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn Đao Hoàng, thử hỏi: “Bát Hoang Trảm của tiền bối là do Hồng Trần tiền bối truyền lại sao?”
“Ừm”, Đạo Huyền nghiêm túc gật đầu, ánh mắt đầy vẻ kính nể: “Hồng Trần tiền bối thật sự là một bậc thầy về tu luyện, ông ấy thật sự là cái gì cũng biết. Năm xưa ta được ông ấy hướng dẫn nên mới học được Bát Hoang Trảm này, sau hàng trăm năm ta mới lĩnh ngộ được điều kỳ diệu của đao, vì thế mới lấy tên là Đao Hoàng”.
Nói xong lời này, Diệp Thành vô thức day đầu mày: “Chờ một chút, để con suy nghĩ đã”.
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
“Ông ấy với mình có diện mạo giống hệt nhau. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình đến hố thần, ông ấy cũng đến hố thần. Được rồi, là trùng hợp”.
“Ông ấy đến Thập Vạn Đại Sơn, mình cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình là Viêm Hoàng Thánh chủ, ông ấy cũng là Viêm Hoàng Thánh chủ. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình có Tiên Luân Nhãn, ông ấy cũng có Tiên Luân Nhãn. Được rồi, là trùng hợp”.
“Ông ấy gọi tên Nhược Hi, mình cũng có liên quan đến Nhược Hi. Được rồi, là trùng hợp”.
“Mình biết Bát Hoang Trảm, ông ấy cũng biết Bát Hoang Trảm. Được rồi, đây cũng là trùng hợp?”
“Nhưng vấn đề là Huyền Thương Ngọc Giới của mình là do Chung Viêm tiền bối đưa, Tiên Nhãn của mình là do Khương Thái Hư tiền bối cho, Bát Hoang Trảm của mình học được từ kiếm Thiên Khuyết. Mình là người của Hạo Thiên thế gia, mình chỉ có diện mạo giống ông ấy thôi mà sao lại có nhiều điều trùng hợp đến vậy?”
Diệp Thành gãi đầu, cảm thấy mình với Hồng Trần trong truyền thuyết có quá nhiều điểm trùng hợp.
Nếu Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều do trời sinh đã có, lại thêm diện mạo của hai người giống nhau, Diệp Thành sẽ cho rằng mình là đời sau của Hồng Trần.
Nhưng hắn có được Tiên Nhãn, Huyền Thương Ngọc Giới, Bát Hoang Trảm đều không liên quan đến Hồng Trần, bao nhiêu điều trùng hợp gộp lại với nhau khiến người ta khó mà tin được.
Đột nhiên không biết vì sao Diệp Thành lại nhớ đến vách đá cổ ở hố thần và bài thơ được khắc trên vách đá ở linh sơn của Viêm Hoàng.
Hắn nhớ mang máng trong bài thơ có nhắc đến tên hắn và Sở Huyên, lẽ nào… đây cũng là trùng hợp sao?
Diệp Thành càng nghĩ càng thấy rối, hắn từng cho rằng Tiên Luân Nhãn của Hồng Trần là do người cướp Tiên Nhãn của Khương Thái Hư truyền lại, nhưng quá nhiều sự trùng hợp khiến cho suy đoán lúc trước và bây giờ của hắn nảy sinh mâu thuẫn.
“Hồng Trần có lai lịch gì đây?”, nghĩ đến đây, Diệp Thành bất giác sờ đầu, lòng hiếu kỳ của hắn về Hồng Trần đã cao đến mức không thể đo đếm được.