Ông ta buồn cho chính mình, cũng buồn cho họ.
Trước kia chỉ thiếu một bước mà bọn họ vẫn thua hoàng đế Đại Sở, chỉ một bước nhỏ nhưng lại như rãnh trời khiến cả đời họ cũng không vượt qua được, một bước nhỏ cuối cùng cũng bị thăng trầm của cuộc đời đánh bại.
Đột nhiên ông ta quay người, dần biến mất trong huyết phong thét gào, Ma thể cao lớn vô cùng tiêu điều.
Lần này ông ta sẽ không lựa chọn tự phong ấn nữa, cũng không muốn xoá sạch dấu vết những ký ức còn sót lại trong những giấc ngủ dài triền miên.
Ông ta nhớ những năm tháng huy hoàng khi chiến đấu giành thiên hạ với Viêm Hoàng năm xưa, nếu xảy ra một lần nữa, ông ta thà chết trong tay Viêm Hoàng chứ không muốn sống như chó trong những năm tàn nhẫn này.
Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!
Trên chiến trường đẫm máu, lời nói của Diệp Thành vang lên như tiếng sấm, hư ảo mà uy nghiêm.
Chư vương các triều đều đã rút lui nhưng họ không đuổi theo, vì trên chiến trường rộng lớn vẫn còn các thế lực Bắc Sở đang ngoan cường chống cự.
A…!
Sau một tiếng gào thét không cam, trên hư thiên có một bóng người đẫm máu rơi xuống.
Nhìn kỹ lại thì là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể.
Hắn ta đã thua, thua trong tay Cơ Tuyết Băng, cuộc chiến tiếp diễn từ quá khứ, Thái Âm Chân Thể vẫn thua Huyền Linh Chi Thể.
A…!
Hoắc Tôn gào thét điên cuồng, cười điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo méo mó.
Hắn ta dũng cảm hơn Thị Huyết Diêm La một chút, không trốn tránh mà điên cuồng cười rộ, hắn ta tự nổ thân thể, máu Thái Âm rải khắp hư thiên, đến từ thiên địa rồi lại trở về với thiên địa.
Điện chủ Thị Huyết Điện đã chết, Thánh tử Thị Huyết Điện tự nổ, đại quân chư vương đã rút lui, đại quân Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở còn đang ngoan cường chống cự không còn niềm tin tái chiến nữa mà điên cuồng chạy trốn.
Đuổi theo!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo đầu tiên.
Đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng cũng lấy Đông Lăng Cổ Uyên là trung tâm rồi tản ra tứ phía.
Mộ Vân thế gia dưới sự lãnh đạo của Mộ Vân Ngạo, hợp lực với phân điện thứ nhất của Thiên Đình, đánh vào Nam Yến Đại Trạch.
Hạo Thiên thế gia dưới sự lãnh đạo của Hạo Thiên Huyền Chấn và Thiền Uyên Chân Nhân hợp lực với phân điện thứ hai và thứ bảy của Thiên Đình tiến thẳng đến Bắc Chấn Thương Nguyên.
Viêm Hoàng dưới sự chỉ huy của Chung Giang và Chung Quy hợp lực cùng phân điện thứ ba của Thiên Đình, sát phạt về hướng Tây Lăng U Cốc.
Ngô Tam Pháo dẫn dắt phân điện thứ tư của Thiên Đình lao đến đảo Hắc Long.
Ngưu Thập Tam dẫn phân điện thứ năm của Thiên Đình đến Bàn Long Hải Vực.
Âu Dương thế gia dẫn dắt phân điện thứ sáu tới Sở Hải.
Lão tổ nhà họ Tô dẫn phân điện thứ tám, thứ chín xông thẳng về phía thành cổ Xuân Thu, họ không chỉ cần tìm nhà họ Dương tính sổ mà còn phải thống nhất vùng đất đó.
Họ là những thế lực năm xưa bị áp bức phải lui về Nam Sở.
Mà sau khi họ rút lui, phạm vi địa bàn và thế lực của họ đều bị chia cho các thế lực lớn khác của Bắc Sở.
Bây giờ họ muốn đường đường chính chính đánh về.
Tiếp theo là Diệp Thành, hắn dẫn dắt tam tông của Thiên Đình hợp lực với hậu duệ cửu hoàng tấn công vào Trung Thông Đại Địa.
Ngọn lửa chiến tranh ngay lập tức bao trùm toàn bộ Đại Sở, ba tông chín điện tám mốt môn của Thiên Đình đều ra khỏi Nam Sở, tấn công tất cả các vùng của Bắc Sở.
Thuận ta thì sống, phản ta thì chết!
Lời nói như vậy trở thành lời duy nhất giữa đất trời.
Đây… Đây là định thống nhất Đại Sở sao?
Những người xem chiến trước đó đang chạy trốn, chợt kinh hãi nhìn những bóng người di chuyển rợp trời.
Đại Sở hỗn loạn cũng nên được thống nhất rồi!
Các lão bối tu sĩ nhìn thấu hết tất cả những điều này, Thiên Đình quật khởi ai cũng không thể ngăn cản, chư vương các triều đại đều đã rút lui, Bắc Sở rộng lớn đã là một vùng hỗn loạn, làm sao có thể ngăn được đợt tấn công áp đảo này?
Tại đây, Diệp Thành đã dẫn đại quân tam tông tới trụ sở chính của Thị Huyết Điện.
Nhìn Thị Huyết Điện khổng lồ, các Thái Thượng trưởng lão của tam tông lệ nóng đảo quanh hốc mắt, khóc không thành tiếng.
Thị Huyết Điện trước mặt họ là Đại Sở Huyền Tông năm xưa, tam tông nội chiến, Thị Huyết Điện nhân cơ hội trỗi dậy, chiếm mất Đại Sở Huyền Tông, ép tam tông phải dời đến Nam Sở, rút lui như rùa rụt cổ đến biên giới Đại Sở.
Bây giờ, mấy nghìn năm sau đại quân tam tông đã tới đây, chuẩn bị giành lại vùng đất thuỷ tổ đã tạo dựng năm xưa, làm sao họ không kích động cho được?
Thuận ta thì sống, phản ta thì chết!
Diệp Thành như quân lâm Cửu Thiên, giọng nói vang dội mà uy nghiêm, vang vọng vô hạn giữa đất trời.
Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Đại quân Thị Huyết Điện vừa trốn về đều đồng loạt giơ tay đầu hàng.
Điện chủ Thị Huyết Điện của bọn họ đã bị tiêu diệt, trận chiến ở Đông Lăng Cổ Uyên, các Thái Thượng trưởng lão đã chết bảy tám phần, mấy điện chủ còn lại hầu như cũng đều chôn thân ở đó, bây giờ Thị Huyết Điện đã là rắn mất đầu, họ làm gì còn niềm tin chiến đấu nữa.
Ở nơi khác, hậu duệ các hoàng đế đã càn quét rất nhiều thế lực ở Trung Thông Đại Địa, thế trận khủng bố này ai dám ngăn cản.
Cùng lúc đó, Hạo Thiên Huyền Chấn và những người khác tấn công Bắc Chấn Thương Nguyên, càn quét nhà họ Viên và nhà Âm Dương, Mộ Vân Ngạo đánh vào Nam Yến Đại Trạch, đại quân Viêm Hoàng tấn công Tây Lăng U Cốc của Bắc Sở, càn quét thế lực ở đó…
Đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng như gió cuốn mây tan, họ đi đến đâu kẻ thuận thì sống, kẻ phản thì chết.
Đây là một con đường trải đầy xương máu, đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng không một chút thương hại, kẻ nào phản kháng đều bị tiêu diệt ngay, đất trời rộng lớn trải đầy huyết vụ.
Hoàng đế các triều đại thống nhất Đại Sở đều như vậy, đằng sau sự quang vinh của họ đều là núi thây và biển máu.
Đất trời bao la, huyết vụ mịt mờ.
Vùng đất rộng lớn này đã nhuốm đẫm máu.
Thị Huyết Điện đầu hàng, các thế gia ở Bắc Sở như Thôn Nguyên thế gia cũng đầu hàng.
Những thế gia hạng hai, hạng ba còn lại hầu như cũng không còn ngoan cố phản kháng nữa, việc thống nhất Đại Sở nhanh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, chỉ mất chín ngày đã xong.
Có ai ngờ trận quyết chiến giữa Thánh chủ Thiên Đình và Thánh tử Thần Triều lại dẫn đến một trận đại quyết chiến lớn thế này?
Chư vương các triều đứng trên các đỉnh núi, từ xa nhìn về vùng đất này.
Tổ địa của họ là một thế giới có không gian rộng lớn, đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng hoàn toàn không thể tìm ra vị trí và địa điểm của nó.
Cửu hoàng của Đại Sở có sự thấu hiểu sâu sắc trước điều này.
Hoàng đế năm xưa cũng từng dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp họ, nhưng chư vương vẫn có thể duy trì được tới thời đại này, có thể thấy thủ đoạn ẩn náu của họ nghịch thiên cỡ nào, đến hoàng đế còn không tìm ra được.
Đại Sở đã thống nhất, cờ chiến của Thiên Đình được cắm khắp nơi.
Nhìn cảnh này, ai cũng bùi ngùi xúc động.
Thiên hạ hỗn loạn một lần nữa được thống nhất, phồn vinh thịnh thế đang đến, ánh nắng ban mai của thời đại mới chiếu sáng khắp vùng đất này.