Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trên đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, Diệp Thành vẫn đang ngồi xếp bằng chờ tin tức từ phân thân như một vị tăng già ngồi thiền, bất động như núi.
“Lão Đại”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên một giọng nói, nghe giọng nói này là từ đạo thân Tinh Thần truyền tới.
“Có chuyện gì?”, Diệp Thành hờ hững lên tiếng, hắn vẫn ngồi im bất động.
“Được nghe thấy giọng huynh thực sự cảm động quá”, đạo thân Tinh Thần kích động nói.
Diệp Thành không trả lời, vẫn nhắm mắt tĩnh toạ.
Đạo thân Tinh Thần xấu hổ, ho khan một tiếng: “Ta thấy tiên hoả đạo thân rồi, mà sao huynh không giao việc này cho ta? Để hắn chạy một chuyến rõ xa, nhỡ bị kẻ khác ức hiếp thì sao!”
“Không phải ta không gọi ngươi, mà là ngươi không trả lời ta”.
“Không thể phủ nhận thời gian đó ta đã rơi vào trạng thái ngủ say”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai: “Nhưng cũng không thể trách ta được, mấy ngày nay trạng thái của ta kỳ lạ lắm, thi thoảng lại bị ngủ say, hại ta chẳng dám nhắm mắt”.
“Có chuyện này ngươi phải thành thật trả lời ta”, Diệp Thành lại nói: “Lúc ta ở đầm Vô Vọng, ngươi có liên lạc được với ta không?”
“Đương nhiên là không rồi!”, đạo thân Tinh Thần khẳng định: “Nếu ta liên lạc được với bản thể huynh thì đại quân Thiên Đình đã không mạo hiểm đi vào Bắc Sở, phía Đao Hoàng cũng không tới Bàn Long Hải Vực. Nhưng nói ra cũng lạ, khi ở cấm địa hoang mạc, lão Đại có thể liên lạc được với ta, tại sao khi huynh vào đầm Vô Vọng, hai chúng ta lại mất liên lạc chứ?”
Diệp Thành im lặng, ánh mắt loé lên tia sáng bất định, đây cũng là điều hắn khó hiểu. Cùng là cấm địa của Đại Sở, tuy hoang mạc và đầm vô vọng đều là tử địa nhưng vẫn có rất nhiều khác biệt.
“Nghĩ không ra, nghĩ không ra!”, đạo thân Tinh Thần ở bên kia vẫn đang vò đầu bứt tai.
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa”, Diệp Thành nhẹ giọng bảo: “Mấy ngày nay không được phép đi đâu hết, ngoan ngoãn ở lại Nam Sở”.
“Đã rõ”, đạo thân Tinh Thần đáp lại.
“Lão Đại, tìm được Vân Nhược Cốc rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì giọng nói của một phân thân khác truyền tới.
“Tám trăm dặm về hướng Đông Nam”, Diệp Thành lập tức tìm được vị trí của phân thân đó, hắn đứng phắt dậy, bước lên hư thiên bay thẳng về hướng Đông Nam.
Một khắc sau, hắn dừng lại ở một sơn cốc.
Hắn hơi nhíu mày nhìn tấm bia đá dựng trước sơn cốc, trên đó có khắc bốn chữ: Thiên Lam U Cốc.
“Đây chính là Vân Nhược Cốc ngươi nói?”, ánh mắt sắc bén của Diệp Thành quét sang phân thân đứng cạnh.
“Lão Đại, trời đất chứng giám, đây thật sự là Vân Nhược Cốc”, phân thân đó vội vàng giải thích: “Ta tìm dân làng trong bán kính mấy chục dặm hỏi rồi, trước đây nơi này là Vân Nhược Cốc, về sau không biết tên chết tiệt nào sửa lại thành Thiên Lam U Cốc, nếu không với đội hình của chúng ta cũng không cần tìm cả một ngày một đêm như vậy”.
“Hy vọng như ngươi nói”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía sơn cốc trước mặt.
Sơn cốc này nhìn chung không có gì nổi bật nhưng lại ẩn chứa huyền cơ, bên trong có khắc trận văn, hơn nữa còn là trận văn ẩn, nhưng những trận văn đó với hắn mà nói chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng.
Bất giác, hắn nhấc chân đi vào sơn cốc, phớt lờ kết giới phòng ngự.
Sơn cốc rất yên tĩnh, hoa đào được trồng khắp núi, so ra thì cũng có phần giống với Lạc Thần Uyên.
Điều khiến Diệp Thành kích động là mỗi cây hoa đào ở đây đều được khắc một cái tên: Diệp Thành.
Tầm mắt hắn nhoè đi, trở nên mơ hồ, nhìn những cây đào này, hắn như có thể nhìn thấy bóng người duyên dáng, mái tóc trắng buông xoã, tay cầm đao trúc khắc lên hai chữ Diệp Thành trong đêm tối.
Trong vô thức, Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn nhìn thấy một dãy nhà trúc lấp ló ở sâu trong hoa lá cây cối, nhưng điều khiến hắn thất vọng là hắn dùng thần thức bao phủ cả sơn cốc cũng không thấy một bóng người.
Không ở đây sao?
Diệp Thành lẩm bẩm, giơ tay đẩy cánh cửa trúc.
Lập tức có khí tức thăng trầm theo năm tháng phả ra, trong đó vẫn còn lưu lại một ít hương thơm của nữ nhân, hắn không khỏi đưa tay nắm lấy, bởi vì hương thơm đó chính là của Sở Huyên.
Sở Huyên, quả nhiên nàng đã tới đây!
Diệp Thành nở nụ cười, nhấc chân bước vào nhà trúc.
Cách bày trí trong phòng đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và một chiếc giường tre, ngoài ra không có gì khác.
“Chắc là đã lâu không trở lại rồi”, Diệp Thành sờ thấy bàn ghế đầy bụi, lại nhìn xung quanh đâu đâu cũng có bụi, vài chỗ còn có cả mạng nhện.
“Nếu nàng đã nói Liễu Như Yên đến đây tìm nàng, vậy ta sẽ chờ ở đây”, hắn phất tay phủi sạch bụi trong nhà trúc, mệt mỏi nằm lên giường, ngửi mùi hương nữ nhân còn sót lại trong không khí.
“Sẽ có một ngày nàng quay về thôi”, hắn cười nhẹ, tràn đầy ấm áp.
Ngoài cửa sổ, hoa đào bay khắp trời, một hai đoá bay vào nhà trúc, vương trên khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Thành.
Một lúc sau hắn chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ rất yên bình.
Lần này hắn ngủ ba ngày ba đêm.
Mãi cho đến ngày thứ tư, hắn đang ngủ say bỗng nhíu chặt lông mày.
Sau đó thánh thể không ngừng run lên, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh toát, lông mày khi thì cau chặt khi thì giãn ra, vẻ mặt đau khổ như đang gặp ác mộng.
Chẳng mấy chốc, trạng thái của hắn trở nên kỳ lạ, linh hồn hư ảo thi thoảng rời khỏi xác, thi thoảng lại trở về cơ thể, không hề ổn định.
Đến khi Thiên Ma tấn công Thất Sát, sẽ là lúc chư tiên khai chiến!
Đột nhiên giọng nói hư ảo này vang lên bên tai hắn thật lâu, giống như câu kinh Phật, lặp đi lặp lại.
Vẻ mặt hắn càng trở nên đau đớn hơn, hai tay đập loạn xạ như thể đang xua đuổi những ác hồn quấn quanh thân.
A!
Đột nhiên hắn ngồi bật dậy, thở hổn hển dữ dội, mồ hôi ướt đẫm cả áo.
“Mình bị sao vậy!”
Hắn day mạnh đầu mày, tỉnh lại cảm thấy thần trí rất mơ hồ, hay nói cách khác là lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, một số chuyện thì nhớ rõ nhưng một số chuyện càng nghĩ càng không ra.
Lúc này, khung cảnh trận chiến cuối cùng của hắn với Diệp Thành màu đen trong đầm vô vọng bỗng hiện lên trong đầu, hắn loáng thoáng nhớ ra có rất nhiều người đã trợ chiến cho mình.
Nhưng nghĩ kỹ thì hắn lại không tìm ra manh mối, đầu óc hỗn loạn, thậm chí không phân biệt được là mơ hay thực, hắn còn nghi ngờ mình đang trong mơ.
“Thánh chủ, hắn…”, Phục Nhai nhìn Diệp Thành đang mê man qua màn nước ở đại điện Thiên Huyền Môn, sau đó kinh ngạc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm ở bên cạnh: “Không phải đầu óc tiểu tử này có vấn đề đó chứ?”
“Ta ước gì đầu óc hắn có vấn đề”, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung lên tiếng, đầy ẩn ý sâu xa.
“Là… Là sao vậy?”, Phục Nhai ngây người.
“Bỗng dưng liên kết hư ảo với hiện thực, hắn đã phạm phải cấm kỵ”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi giải thích: “Cực đạo đế thuật là thần thông nghịch thiên, không phải ai cũng có thể điều khiển, thần trí và ký ức của hắn đang đan xen giữa hư ảo và hiện thực, gặp phải phản phệ của cấm kỵ. Tai hại này sẽ dần bộc lộ rõ hơn theo thời gian, càng lún càng sâu, cho đến khi lạc vào luân hồi của hư ảo và hiện thực, biến thành một cái xác không hồn, thần trí không rõ ràng”.
“Vậy đạo thân Tinh Thần chìm vào trạng thái ngủ say cũng là do bị liên luỵ?”, Phục Nhai hỏi thử.
“Chính xác”.
“Không hiểu vì sao nhìn Diệp Thành bây giờ lại khiến ta nhớ đến một người”, Phục Nhai nhẹ nhàng vuốt râu.
“Ngươi nói đến Hồng Trần phải không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng hỏi.
“Cả hai người họ đều vô tri vô giác”, Phục Nhai sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ: “Tám phần là Hồng Trần cũng phạm phải cấm kỵ gì không nên phạm mới bị phản phệ rồi trở thành cái xác không hồn”.
“Đúng như ngươi nghĩ đấy”, Đông Hoàng Thái Tâm xoay người rồi biến mất như một cơn gió, chỉ có giọng nói hư ảo vọng lại: “Ta cho ngươi ba năm để tìm ra người thứ ba ở Đại Sở thoát khỏi luôn hồi lục đạo”.