“Dung hợp cho ta”, Diệp Thành lại hét lên lần nữa trong tiếng bàn tán của mọi người, sau đó hắn phun ra một ngụm máu.
Tuy nhiên nỗ lực của hắn lại thất bại, mặc dù hai viên đan dược đều là đan dược kéo dài tuổi thọ nhưng chúng lại tự bài xích lẫn nhau, vừa va vào đã tự bật ra.
“Âm Dương giao hoà”, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Âm Dương giao hoà?” sự tỉnh táo còn lại duy nhất của Diệp Thành khiến hắn bất giác lẩm bẩm.
Đột nhiên hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cố gắng đứng vững, sau đó hai tay vung lên theo một quỹ đạo nào đó, động tác chậm rãi, khá giống đánh Thái Cực Quyền.
“Thái Cực chia làm hai, Âm và Dương; Âm và Dương từ hai hoà làm một, Thái Cực”.
“Tay trái là Âm, tay phải là Dương”.
“Lửa Dương tay trái, lửa Âm tay phải”.
“Tục mệnh là Âm, thọ nguyên là Dương”.
Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi múa tay.
Mà khi hai tay hắn đánh quyền, Tiên Hoả được khống chế trong hai tay cũng chuyển động theo, đan dược được Tiên Hoả bao quanh cũng chuyển động.
Đột nhiên, một Thái Cực được hình thành xung quanh Diệp Thành, mà Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân lại giống hai điểm trong Thái cực Âm Dương, Âm Dương tương sinh lại tương khắc.
“Ôi… Ôi trời ơi, hắn làm gì vậy?”, phía Vi Văn Trác ở dưới trợn tròn mắt, với tầm nhìn của họ rất thì khó để giải thích những điều này.
“Chuyện… Chuyện gì thế này, sao còn luyện Thái Cực Quyền vậy?”
“Cách luyện đan kiểu mới à?”
“Từ Phúc! Đồ nhi của ngươi đang làm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ai… Ai biết chứ?”, Từ Phúc há hốc miệng.
“Kỳ diệu, kỳ diệu, thật sự kỳ diệu!”, Diệp Thành không nhịn được cảm thán: “Thái cực Âm Dương, hay, rất hay”.
“Thái cực Âm Dương, Tục Mệnh Thọ Nguyên, dung hoà”, cuối cùng trên vân đài vang lên tiếng hô của Diệp Thành.
Mọi người chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lại, hai tay đang vung từ từ thu lại, cuối cùng áp hai lòng bàn tay vào nhau.
Mà khi hai tay hắn chắp lại, Thái cực Âm Dương lấy hắn làm trung tâm cũng biến mất, mặc dù Thái cực Âm Dương biến mất nhưng Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân đã tự tiến lại gần, thật sự dung hợp với nhau.
Một âm thanh lớn vang lên, sau khi Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân dung hợp đã bắn ra thần quang màu xanh tím, bay thẳng lên bầu trời, xuyên qua hư không, cực kỳ chói mắt.
Ngay lập tức sắc trời thay đổi, mây đen bao phủ, trời đất trong phút chốc trở nên tối om.
“Sao… Sao tự nhiên trời lại tối?”, mọi người vô thức ngửa đầu nhìn lên trời.
Gầm!
Tuy nhiên nỗ lực của hắn lại thất bại, mặc dù hai viên đan dược đều là đan dược kéo dài tuổi thọ nhưng chúng lại tự bài xích lẫn nhau, vừa va vào đã tự bật ra.
“Âm Dương giao hoà”, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Âm Dương giao hoà?” sự tỉnh táo còn lại duy nhất của Diệp Thành khiến hắn bất giác lẩm bẩm.
Đột nhiên hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cố gắng đứng vững, sau đó hai tay vung lên theo một quỹ đạo nào đó, động tác chậm rãi, khá giống đánh Thái Cực Quyền.
“Thái Cực chia làm hai, Âm và Dương; Âm và Dương từ hai hoà làm một, Thái Cực”.
“Tay trái là Âm, tay phải là Dương”.
“Lửa Dương tay trái, lửa Âm tay phải”.
“Tục mệnh là Âm, thọ nguyên là Dương”.
Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi múa tay.
Mà khi hai tay hắn đánh quyền, Tiên Hoả được khống chế trong hai tay cũng chuyển động theo, đan dược được Tiên Hoả bao quanh cũng chuyển động.
Đột nhiên, một Thái Cực được hình thành xung quanh Diệp Thành, mà Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân lại giống hai điểm trong Thái cực Âm Dương, Âm Dương tương sinh lại tương khắc.
“Ôi… Ôi trời ơi, hắn làm gì vậy?”, phía Vi Văn Trác ở dưới trợn tròn mắt, với tầm nhìn của họ rất thì khó để giải thích những điều này.
“Chuyện… Chuyện gì thế này, sao còn luyện Thái Cực Quyền vậy?”
“Cách luyện đan kiểu mới à?”
“Từ Phúc! Đồ nhi của ngươi đang làm gì vậy?”, lão già Gia Cát Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ai… Ai biết chứ?”, Từ Phúc há hốc miệng.
“Kỳ diệu, kỳ diệu, thật sự kỳ diệu!”, Diệp Thành không nhịn được cảm thán: “Thái cực Âm Dương, hay, rất hay”.
“Thái cực Âm Dương, Tục Mệnh Thọ Nguyên, dung hoà”, cuối cùng trên vân đài vang lên tiếng hô của Diệp Thành.
Mọi người chỉ thấy hắn đột nhiên đứng lại, hai tay đang vung từ từ thu lại, cuối cùng áp hai lòng bàn tay vào nhau.
Mà khi hai tay hắn chắp lại, Thái cực Âm Dương lấy hắn làm trung tâm cũng biến mất, mặc dù Thái cực Âm Dương biến mất nhưng Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân đã tự tiến lại gần, thật sự dung hợp với nhau.
Một âm thanh lớn vang lên, sau khi Tục Mệnh Đan bốn vân và Thọ Nguyên Đan bốn vân dung hợp đã bắn ra thần quang màu xanh tím, bay thẳng lên bầu trời, xuyên qua hư không, cực kỳ chói mắt.
Ngay lập tức sắc trời thay đổi, mây đen bao phủ, trời đất trong phút chốc trở nên tối om.
“Sao… Sao tự nhiên trời lại tối?”, mọi người vô thức ngửa đầu nhìn lên trời.
Gầm!