Trên Ngọc Nữ Phong, tất cả các cô gái vẫn ở đó.
Thấy Diệp Thành đi tới, họ đều đứng dậy, Sở Linh Ngọc bị các cao thủ chung sức trấn áp, gây ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên bọn họ đều nhìn thấy, trong lòng đều rất thắc mắc.
“Không có chuyện gì đâu!”
Diệp Thành cười thản nhiên, đương nhiên hắn sẽ không nói cho mọi người biết nguyên nhân trong chuyện này.
Chuyện của Hồng Trần có liên quan rất lớn, đó là một truyền thuyết vừa bí ẩn vừa cường đại, không cẩn thận sẽ gây hoang mang cho mọi người trong Thiên Đình. Là Thánh chủ Thiên Đình, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ sự bình yên, ổn định cho vùng đất này.
“Mọi người nói chuyện đi, ta nghỉ ngơi một lát!”
Diệp Thành lại nở nụ cười rồi bước lên đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh cao nhất của Ngọc Nữ Phong có thể nhìn thấy gần hết Hằng Nhạc Tông, thấy các đệ tử siêng năng chăm chỉ tu luyện và các trưởng lão đi qua đi lại bận rộn, hắn lại trầm mặc.
Hắn hơi lơ đãng, bóng dáng Hồng Trần liên tục hiện lên trong đầu, như có ngọn núi lớn đè nặng trong lòng hắn, tựa như một giấc mơ vốn có thể trong tầm tay nhưng lại như cách cả luân hồi vạn trượng.
Hồng Trần! Hồng Trần!
Cái tên thật hay, Diệp Thành lẩm bẩm.
Hắn tự nhận mình đã nhìn thấu thế gian này nhưng lại không thể nhìn thấu người đó, người đó là ma chướng trong lòng Sở Linh Ngọc nhưng cũng là ma chướng trong lòng hắn, tựa như ma chú, không thể xua tan.
Hắn đứng đây cả ngày như một bức tượng, mặc cho gió thổi hắn vẫn đứng yên bất động, thậm chí Sở Huyên tới mà hắn cũng không phát hiện.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới vô thức giơ tay khắc lên tảng đá trước mặt, giống như đang viết chữ, ồ không đúng, chính xác hơn là hắn đang viết một bài thơ cổ.
Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt, tản thần dị lão dị bi lương.
Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.
Thương sinh hà nguyện? Thương thiên hà oán?
Ưu tằng vọng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh.
Phía sau có tiếng thì thầm vang lên, Diệp Thành viết, Sở Huyên đọc, bài thơ trong giọng đọc của cô lại càng thêm buồn bã.
“Bài thơ buồn, ý nghĩa lại càng buồn hơn”, Sở Huyên nói nhỏ.
“Ngươi chép ở đâu ra đấy?”, sau đó cô nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm hỏi: “Chép ở đâu?”
“Chép… Chép gì chứ, ta tự viết”, Diệp Thành ho khan.
“Vậy sao?”
“Được rồi! Ta chép đó”.
“Thật trùng hợp, ta cũng chép được một bản”, Sở Huyên mím môi cười.
“Người cũng chép một bản?”, Diệp Thành giật mình: “Chép ở đâu?”
“Một trấn nhỏ cổ xưa ở thế giới phàm trần”, Sở Huyên nói xong thì phất tay lấy một cuộn giấy ra, nét chữ ngay ngắn xinh đẹp vừa nhìn là biết do con gái viết, không cần nói nhiều, chính là bài thơ do Sở Huyên chép.
“Trấn nhỏ cổ xưa”, Diệp Thành sờ cằm, nhỏ giọng lầm bầm, tuy ngạc nhiên nhưng hắn cũng không quá bất ngờ. Hồng Trần đờ đẫn, xuất quỷ nhập thần, để lại bài thơ này ở nơi khác cũng không có gì kỳ lạ.
“Diệp Thành, Sở Huyên, có tên của hai chúng ta ở đây, lạ thật đó”, câu nói của Sở Huyên cắt ngang suy nghĩ của Diệp Thành.
“Đây là vận mệnh sắp đặt”, Diệp Thành tươi cười.
“Ai muốn là vận mệnh sắp đặt với ngươi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, phất tay cất cuộn giấy đi: “Đúng rồi, Tịch Nhan đâu? Không về cùng ngươi à?”
“Cô bé gia nhập Nhân Hoàng rồi”, Diệp Thành nói xong cũng xoá bài thơ cổ trên tảng đá.
“Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm rèn luyện tâm tính của con bé”, Sở Huyên khẽ cười.
“Tâm tính của con bé quá cao”, Diệp Thành lắc đầu cười: “Thiên phú vô song, đôi khi sẽ là hòn đá vướng chân”.
“Ngươi không có lòng tin ở con bé đến vậy à?”
“Đồ nhi của ta, ta hiểu rõ nhất, dù đã qua ba năm nhưng ta vẫn có thể nhìn thấu”, Diệp Thành từ tốn nói: “Lần này trở về, người khiến ta ngạc nhiên nhất là Hổ Oa, cậu bé thật sự đã lột xác”.
“Ý ngươi là, trong cuộc thi tam tông lần này, Tịch Nhan sẽ thua Hổ Oa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Đời thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình không phải do Tịch Nhan dẫn dắt, mà là do Hổ Oa mở ra”.
“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, Sở Huyên vẫn mang vẻ mặt không tin.
“Sư phụ, người không tin phán đoán của đồ nhi sao?”, Diệp Thành nghiêng đầu cười, lại đưa mắt nhìn lên hư thiên: “Trận chiến ba ngày sau sẽ rất thú vị, cũng sẽ chứng minh cho người đời một đạo lý đã có từ xưa: cần cù bù thiên phú”.
“Nếu là vậy thì sẽ khiến người ta cảm khái lắm đây”, Sở Huyên cũng nhìn lên hư thiên: “Cuộc thi tam tông năm xưa ngươi thắng Cơ Tuyết Băng, mà lần này, đồ nhi của cô ấy sẽ thay cô ấy lật lại một ván”.
“Thắng thua không quan trọng, ta không quan tâm”, Diệp Thành nói, ánh mắt lại chuyển sang người Sở Huyên: “Nhưng nói đến cuộc thi tam tông thì hình như người vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện”.
“Lời hứa? Lời hứa nào?”
“Năm xưa hình như có người nói nếu ta giành được hạng nhất cuộc thi tam tông thì sẽ cởi sạch quần áo”.
“Có… Có sao?”
“Có hay không cũng không quan trọng nữa rồi”, Diệp Thành nhún vai: “Năm đó nàng chơi xấu, ta không đấu lại nàng nên đành hết cách. Nhưng thời thế đổi thay, bây giờ đã khác, nàng không cởi, ta có thể cởi giúp người, dù sao nàng cũng không đấu lại được ta, cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu cũng vui đấy”.
“Ta là sư phụ ngươi”, Sở Huyên chớp mắt nhìn Diệp Thành: “Đồ nhi có phải nên nghe lời sư phụ không?”