Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào!
Khắp nơi ở Thiên Đình đều chìm trong trạng thái bi thương.
Một trận vây sát được tính toán tỉ mỉ cuối cùng cũng kết thúc, Chu Tiên Kiếm phá vỡ chư thiên, biến mất khỏi Đại Sở.
Thế nhưng trận chiến này Diệp Thành lại thua một cách thảm hại. Diệp Thành và thánh nữ Tinh Nguyệt đều đã mất, Hồng Trần và Sở Linh Ngọc rời xa cõi đời, Sơn Hùng cũng ra đi, chỉ để lại mối tình duyên đầy tang thương đau đớn.
Diệp Thành được đưa về Hằng Nhạc Tông, hắn chìm vào giấc ngủ say và không còn ở trạng thái huyết tiếp hạn giới nữa, hắn bạc trắng mái đầu.
Việc của Hồng Trần là đau đớn nhất bởi chính tay ông ta đã giết đi người mà mình yêu thương nhất, chẳng thể tìm được nữ tử thanh thoát trong tiên y bảy màu thứ hai như vậy, đợi tới lần luân hồi sau lại quá xa xôi.
Trên Ngọc Nữ Phong.
Sở Linh lặng lẽ canh bên chiếc giường băng ngọc như bức tượng bằng băng bất động.
Mái tóc cô bạc trắng, bàn tay tái nhợt không ngừng vuốt ve từng lọn tóc bạc đang rối bời của Diệp Thành, cô xoa xoa khuôn mặt đầy mỏi mệt ấy.
Sở Linh không trách Diệp Thành đã giết tỷ tỷ của mình vì hắn căn bản không biết đó là Sở Huyên, muốn trách thì trách Chu Tiên Kiếm, là nó đã khống chế tỷ tỷ của cô khiến bọn họ hết lần này tới lần khác bước qua nhau, để lại niềm tiếc nuối vô hạn cho từng cặp tình nhân.
Bên ngoài cửa, Thượng Quan Ngọc Nhi, Bích Du cũng ở đó, bọn họ im lặng không nói gì.
Lúc này, đến cả Tịch Nhan và Lạc Hi tinh nghịch cũng không nói lời nào chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt.
Tiểu Nhược Hi ngoan ngoãn chốc chốc ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt long lanh rõ vẻ ngây thơ khó hiểu, cô bé không hiểu bao nhiêu người thế này rốt cục bị làm sao, vì sao không một ai lên tiếng.
Ngọc Nữ Phong như trở thành cấm địa, không ai dám bước chân vào, chỉ sợ làm khuấy nhiễu bầu không khí yên ắng đó.
Dưới chân núi, Hùng Nhị và Tạ Vân đi qua đi lại, có vài lần bọn họ định lên đây nhưng rồi lại thôi, nhiều chuyện xảy ra khiến bọn họ không kịp trở tay, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Haiz!
Trên một đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long thở dài, “thử hỏi thế gian tình là chi?”
“Tình?”, Tử Huyên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt lặng lẽ, một chữ “tình” mà khiến thế gian phải xoay vần.
Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm khái và đã quên đi chuyện của Đông Hoa Nữ Đế cũng như Thánh Thể Đế Hoang.
Mặc dù Tử Huyên chỉ là một phần tàn hồn nhưng lại có nhiều kí ức của nữ đế Nguyệt Thương, trong đó bao gồm về mối tình duyên của nữ đế, vào một năm nào đó từ rất lâu rồi, nữ đế cũng phải bất lực nhìn đế hoang tử trận.
Nỗi đau đớn đó mặc dù đã qua bao nhiêu năm nhưng đã khắc sâu vào trong linh hồn vĩnh viễn không bao giờ tịch diệt.
“Nói về Chu Tiên Kiếm đi”, sau một hồi, Thái Hư Cổ Long mới đổi chủ đề, hắn không muốn dây dưa mãi ở chữ “tình” nữa.
“Đã không còn ở Đại Sở nữa rồi”, Tử Huyên cũng thu lại suy nghĩ, “có lẽ nó đã tới một nơi mà chúng ta không biết tên”.
“Cô hiểu về Đại Sở thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nghiêng đầu sang, quen biết Tử Huyên lâu như vậy rồi, hắn cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi này, lời nói mang theo ý tứ, hắn không có kí ức của Đại Sở không có nghĩa Tử Huyên không có.
“Trong những kí ức mà ta có thì không hề có Đại Sở”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng.
“Vậy cô thấy vùng đất này thế nào?”, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa hỏi.
“Rất thần bí”, Tử Huyên đáp lời, “có rất nhiều sự tồn tại đến cả ngươi và ta đều không thể nhìn thấu, không chỉ một vị đế binh trấn áp ở đây mà đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều có thể trấn áp ở đây, vùng đất này ẩn chứa quá nhiều bí mật”.
“Có thể khẳng định rằng Đại Sở là một cái lồng cấm”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm, “ngăn cách với Chư Thiên Vạn Vực, người ngoài không thể vào trong, người ở đây không thể ra ngoài”.
“Về điểm này thì chúng ta cùng chung suy nghĩ”.
“Vậy cô đã từng tới Thiên Huyền Môn bao giờ chưa?”
“Bị từ chối ở bên ngoài”, Tử Huyên cười tự giễu, “người có thể có tư cách biết được tất cả mọi bí mật cũng chỉ có Cửu Hoàng của Đại Sở, đáng tiếc ngươi và ta đều không thể, không có duyên với tu vi của cảnh giới Thiên”.
“Tiền thân của ta và cô là đại đế, nhưng ở thời đại này chúng ta chỉ làm nền mà thôi”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu cười nói.
Tử Huyên không nói gì, cô lặng lẽ bước vào hư thiên và di chuyển về phía nơi sâu thẳm của Hằng Nhạc Tông, có lẽ cô muốn tìm một nơi không người tưởng nhớ lại bóng hình bất khuất của vạn cổ, nghĩ xem rốt cục tình là chi.
Thái Hư Cổ Long vẫn đứng trên đỉnh núi, hắn tĩnh lặng nhìn về phía Ngọc Nữ Phong như thể có thể trông thấy Diệp Thành nằm trên chiếc giường băng ngọc.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Quang hoa sáng sớm chiếu rọi khắp đất trời, cả Hằng Nhạc Tông như khoác trên mình lớp áo rực rỡ.
Các đệ tử vẫn tu luyện như bình thường, một thế hệ đệ tử mới của Hằng Nhạc Tông có thể coi là nổi trội, có thiên hạ thái bình là niềm may mắn của bọn họ.
Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành vẫn ngủ say, hắn giống như tượng đá bất động.
Có lẽ hắn không biết nên đối mặt thế nào nên mới không muốn tỉnh lại, hắn thà tự do trong mộng cảnh vẫn hơn.