Cũng như hắn, Hạo Thiên Huyền Chấn, Mặc Uyên và Tiểu Linh Oa cũng đều dụi mắt, họ đều dùng bí thuật để quan sát Man Sơn và bị thần quang quanh người lão ta làm cho chói mắt: “Thật là xấu hổ”.
Khi bốn người họ dụi mắt thì một tiếng quát ngang ngược bá đạo vang lên trong màn đêm yên tĩnh: “Các ngươi nhìnn cái gì vậy hả?”
Sau đó có tiếng ầm ầm vang lên, cả Đông Thiên Cổ Thành đều rung chuyển, lầu các sụp đổ rần rần, gạch ngói bụi bặm bay tứ tung, trong đó có không ít tu sĩ chật vật chạy ra.
Nhìn kỹ thì thấy lúc này Man Sơn đã vung gậy lang nha cỡ lớn thi triển thần uy, chiến đấu khí thế ngất trời cùng với cao thủ của Thái Thanh Cung trong thành, lão ta ở cấp Chuẩn Thánh nhưng lại đánh cho chín Thánh Nhân của Thái Thanh Cung không ngóc đầu lên nổi, tu sĩ tứ phương nhìn thấy cũng liên tục tặc lưỡi cảm thán.
Phía Diệp Thành đã bay ra khỏi khu vườn nhỏ, đi thẳng về hướng đó, không biết vì sao Man Sơn lại đánh nhau với Thái Thanh Cung.
Tiểu Linh Oa tế ra một đạo thần phù, đưa Mặc Uyên và Hạo Thiên Huyền Chấn vào trong, chưa biết chừng lát nữa sẽ có một trận lớn, sức chiến đấu của hai người quá yếu, không thể để bị ảnh hưởng.
Khi hai người tới nơi thì vùng đất đó đã trở thành một đống hỗn độn, nhìn từ trên xuống là cả một vùng hoang tàn.
Cao thủ của Thái Thanh Cung ẩn náu trong Đông Thiên Cổ Thành đều đã hiện thân, thế trận không nhỏ, chín Thánh Nhân, mười tám Chuẩn Thánh, hàng trăm cảnh giới Hoàng đỉnh phong, bọn chúng đã bao vây Man Sơn, sát khí thông thiên.
Còn Man Sơn thì vác theo gậy lang nha, quanh thân có thần mang chói lọi, sấm sét roẹt roẹt, khí huyết dâng lên, trong sự dồi dào còn có uy áp như núi, đôi mắt to hội tụ thần quang khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Lôi Động, dám động đến Thái Thanh Cung của ta, ngươi muốn chết à?”, một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung giận dữ hét lên, khuôn mặt hung dữ như ác quỷ, ông ta cắn răng nghiến lợi nhìn Man Sơn, những kẻ mạnh khác của Thái Thanh Cung cũng vậy.
“Thái Thanh Cung là cái thá gì”, Man Sơn lớn tiếng chửi bới, âm thanh như sấm: “Một đám nhãi con, hết tính kế rồi lại đuổi giết, lão tử bực lắm rồi đấy, lần này ta sẽ tính sổ với các ngươi”.
“Được, được lắm”, Thái Thanh Cung Thánh Nhân giận quá hoá cười, vung thanh kiếm lên: “Giết cho ta”.
“Còn dám doạ ta”, Man Sơn di chuyển, tuy to con nhưng thân pháp lại kỳ dị, trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã tới trước mặt Thái Thanh Cung Thánh Nhân đó, không nhiều lời lập tức vung gậy lên đánh, không có bất cứ bí thuật huyền pháp nào, ra đòn gọn gàng, dứt khoát.
Thấy vậy tám Thánh Nhân, mười tám Chuẩn Thánh, hàng trăm cảnh giới Hoàng còn lại đều nhào lên như ong vỡ tổ, hoặc là kiếm mang, hoặc là chưởng ấn, hoặc là pháp khí, tất cả đều bắn về phía Man Sơn, vùng hư thiên ấy lập tức sụp đổ, trở thành một nơi hỗn loạn, không gian nứt ra liên tục.
Mà cũng phải công nhận Man Sơn là một người hung hãn, lão ta vung gậy lang nha lên, một đòn có thể coi là bá đạo vô song, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vừa xông lên đã bay ngược ra cả lượt, cảnh giới Hoàng thì bỏ mạng tại chỗ.
Tu sĩ bốn phương đều giật mình, ai cũng thở dài cảm thán: “Tên khổng lồ này từ đâu tới vậy?”
“Chín Thánh Nhân, mười tám Chuẩn Thánh, hàng trăm cảnh giới Hoàng đỉnh phong mà lại bị ông ta mới chỉ ở cấp Chuẩn Thánh đánh cho bay tứ tung”, có người suy tư: “Chỉ riêng sức chiến đấu này thôi đã có thể so sánh với Thánh thể rồi”.
“Mấy ngày nay Thái Thanh Cung làm sao thế? Đầu tiên là Thánh thể, sau đó là con lừa kia, bây giờ lại tới tên khổng lồ này”, có người vuốt râu nói: “Kẻ thù của Thái Thanh Cung nhiều thật đấy!”
“Trách ai được”, mọi người đều cười khẩy lạnh lùng: “Chỉ trách Thái Thanh Cung quá huênh hoang kiêu ngạo”.
“Có nhìn ra được Man Sơn là huyết mạch gì không?”, giữa những tiếng bàn tán, Diệp Thành nhìn sang Tiểu Linh Oa bên cạnh.
“Là huyết mạch của Man tộc”, Tiểu Linh Oa sờ cằm: “Nhưng trong cơ thể ông ta còn ẩn chứa một sức mạnh bá đạo khác, theo như ta suy đoán thì đó hẳn là huyết mạch Bạo Long”.
“Bạo Long?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Cũng là một huyết mạch thuộc Long tộc”, Tiểu Linh Oa ung dung nói: “Địa vị của nó ở Long tộc chỉ thấp hơn Thái Hư Cổ Long và Bá Vương Long, tuy chưa từng vượt qua Đại Đế nhưng cũng là chư hầu số một số hai, cơ thể Bạo Long cực kỳ mạnh, có thể tranh cao thấp với Thánh thể, bất kỳ ai mang huyết mạch này cũng đều rất lợi hại”.
“Bảo sao”, Diệp Thành tặc lưỡi, lại nhìn Man Sơn lần nữa, thân thể của lão ta đúng là rất mạnh, dùng cơ thể đỡ lại pháp khí và rất nhiều đòn công kích, bản thân đã là tấm khiên không gì có thể phá được.
“Này, có cần giúp không?”, Tiểu Linh Oa hỏi xong vẫn không quên nhét một viên nguyên thạch vào miệng.
“Chậm trễ sẽ xảy ra biến cố”, Diệp Thành tiến lên gia nhập vào vòng chiến, một kiếm chém chết một Chuẩn Thánh, khí huyết của hắn dâng lên ngùn ngụt, khí thế còn hơn cả Man Sơn, nghiền ép khiến hư thiên tứ phương rung chuyển.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”, người xem xung quanh đều giật mình, Man Sơn cũng nhướng mày.
“Hắn thực sự ở Đông Thiên Cổ Thành”, cao thủ của Thái Thanh Cung chấn động biến sắc, lòng cảm thấy run sợ, một mình Man Sơn đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm Thánh thể, bọn chúng không thể đánh được.
“Rút”, Thái Thanh Cung Thánh Nhân lập tức hạ lệnh, bọn chúng biết rất rõ độ hung tợn của Thánh thể.
“Đi đâu?”, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vừa định bỏ chạy thì Tiểu Linh Oa đã xông lên, hoá thành Bá Vương Long, tuy kích thước chỉ bằng vò rượu nhưng lại bá đạo vô song, vừa lên đã giải quyết được một Chuẩn Thánh.
“Bá… Bá Vương Long?”, những người xem chiến lại lần nữa giật mình, nhìn Tiểu Linh Oa với vẻ khó tin: “Ta không nhìn nhầm chứ! Đó là Bá Vương Long có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long trong truyền thuyết ư?”
“Ta thích con rồng nhỏ này”, Man Sơn quan sát Tiểu Linh Oa một lúc, cảm thấy rất thích thú.